Triển Ngải Bình nói: "Trước kia em rất thích kéo bè kết đảng, đó là bởi vì em sợ cô đơn, lúc em tám, chín tuổi, em trai còn nhỏ nên bỏ ở trong nhà trẻ, em thì sao, bị giam ở nhà một mình, em cũng không cần những ông chú kia đến chăm sóc, chỉ là em…"
"Có lẽ chính vì người khác vừa về nhà đã có cơm nóng, đồ ăn nóng, có mẹ, mà nhà em thì không có, em luôn thích tìm người đến nhà em chơi."
Cố Thịnh nói: "Anh về nhà cũng không có cơm nóng thức ăn nóng, em làm gì mà không tìm anh?"
Triển Ngải Bình nói: "Trước đây em rất hâm mộ anh có bốn anh trai, mà em không có anh trai, em là chị lớn trong nhà, còn có một người em trai phải chăm sóc, anh nhìn anh đi, thân ở trong phúc mà không biết phúc, bên trên có mấy anh trai chăm sóc anh, mà em thì sao, em không có ai chăm sóc, em còn phải chăm sóc em trai."
"Vừa nhìn anh đã cảm thấy anh muốn ăn đòn rồi."
Cố Thịnh: "Anh còn hâm mộ em có thể làm chị cả, ai ngờ sinh ra trên đầu còn có bốn người anh trai đè lên."
Triển Ngải Bình: "… Đang ở trong phúc mà không biết phúc."
Cố Thịnh nói: "Em cũng vậy."
Con người có lẽ đều ước ao thứ mình không thể có được.
Triển Ngải Bình nói: "Hai chúng ta như vậy xem như là cãi nhau một lần sao?"
Cố Thịnh nói: "Không tính, anh nào nỡ cãi nhau với em."
Triển Ngải Bình nói: "Bây giờ nhớ lại, trước kia em thật sự ấu trĩ, anh biết khi còn bé tại sao em có địch ý với anh không? Bởi vì trước đây còn nhỏ anh đẩy em một cái, em khóc lóc đi méc mẹ em, kết quả ngược lại bị mẹ em mắng một trận, nói em quá yếu đuổi nên mới bị anh đẩy."
Cố Thịnh giật môi: "Xin lỗi."
Triển Ngải Bình nói: "Hồi trước anh từng nói không xin lỗi em… Vậy mà em có thể nhớ chuyện này lâu như vậy, em khổ sỡ không phải vì anh đẩy em một cái, cũng không phải vì mẹ mắng em, mà là trong lòng em rất không có cảm giác an toàn, bởi vì em ý thức được một điều, khi em bị người ta bắt nạt, không có ai làm chỗ dựa cho em cả."
Triển Ngải Bình tiếp tục nói: "Không có ai làm chỗ dựa cho em, nhưng có người không tốt với anh, anh trai sẽ ra mặt thay anh."
Cố Thịnh: "… Không thể nào, anh cũng chưa từng bị người ta bắt nạt."
Triển Ngải Bình: "Anh có bốn anh trai, ai dám bắt nạt anh, anh ba của anh còn từng uy hiếp em, bảo em đừng kiếm chuyện với anh nữa."
Cố Thịnh cảm thấy thật đau đầu: "… Anh ấy còn làm chuyện này hả?"
Triển Ngải Bình: "Ngày hôm qua nhắc tới chuyện lúc trước, em mới đột nhiên nghĩ ra."
Cố Thịnh thở dài một hơi: "Những người anh này của chúng ta cứ chết già mãi mãi không gặp đi."
Triển Ngải Bình bật cười: "Nên gặp thì vẫn phải gặp."
"Con cũng sắp tròn một tuổi rồi, dù sao cũng nên để cho bọn chúng đi gặp ông nội bà nội và mấy người bác… Với cả ông ngoại."
Cố Thịnh nói: "Cuối năm có lẽ được nghỉ, cụ thể có thể nghỉ mấy ngày anh cũng không rõ, chưa chắc có thể trùng với mấy anh."
Triển Ngải Bình nói: "Đến lúc đó xem thử thế nào."
Đứa nhỏ sắp tròn một tuổi, hai vợ chồng Triển Ngải Bình lập kế hoạch muốn dẫn hai đứa nhỏ đi chơi xa, đi gặp người thân bạn bè trong nhà.
*
Ở nhà nghỉ hai ngày, hai vợ chồng Triển Ngải Bình lại thu dọn đồ đạc, mang đến viện y học Xuân Thành. Bọn họ được xếp ở một tòa nhà cũ, phòng đơn, bên trong có mấy cái giường, người trong trường học để ý hai người bọn họ có con đi theo, bèn để hai vợ chồng bọn họ ở chung một phòng.
Điều kiện nơi này không sánh được với nhà nghỉ, nếu không phải để thuận tiện, còn không bằng ở nhà nghỉ bộ đội, không cần tốn tiền.
Triển Ngải Bình nói: "Nếu không thì chúng ta về nhà nghỉ đi?"
Cố Thịnh nói: "Em chịu tới tới lui lui mỗi ngày thì chúng ta trở về."
Triển Ngải Bình do dự chốc lát.
Cố Thịnh nói: "Đi công tác ở nhà nghỉ không tốn tiền, không lỗ đâu."
Triển Ngải Bình nói: "Ở thì phải dậy sớm nửa giờ."
Cố Thịnh nói: "Ở không?"
"Nói thật chỗ nào em cũng muốn."
Cố Thịnh bật cười: "Được, em muốn ở chỗ nào thì ở chỗ đó, anh với con theo mẹ bọn nhỏ."
Triển Ngải Bình nói: "Trước tiên dọn dẹp đồ đạc đơn giản một chút, chúng ta đi mua một ít đồ, trở về nhà thầy Điền."
Thầy Điền trong miệng cô chính là người bạn lâu năm của thầy Tôn, hiện tại đảm nhiệm công tác dạy học ở viện y học Xuân Thành, dạy giải phẫu học.
Thu thập phòng ốc xong, Cố Thịnh đi ra ngoài mua ít kẹo bánh, rượu và đồ bổ, hai vợ chồng dẫn con theo, cùng đi thăm thầy Điền.