Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 350 - Chương 350. Bạn Cũ 6

Chương 350. Bạn cũ 6 Chương 350. Bạn cũ 6

Nhà thầy Điền ở lầu hai, Triển Ngải Bình gõ cửa, vợ thầy Điền - Lý Mai Phương mở cửa cho hai người họ, "Thầy Điền có ở nhà không ạ?"

"Ở, ở nhà? Hai người các cô các cậu là ai?"

Thầy Điền đang đứng ở trong phòng, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn cổ điển, người trông rất gầy, đen sì sì, cầm ly sứ hình hoa mẫu đơn.

Triển Ngải Bình nói: "Là thầy Tôn bảo cháu tới thăm bác."

"Ồ… Cháu chính là người học trò kia của lão Tôn à."

Triển Ngải Bình gật đầu.

"Đi vào ngồi đi, thầy cháu bảo bác chăm sóc cháu nhiều hơn đó." Điền Chi Kiến cũng không thân thiện với Triển Ngải Bình, chỉ tùy ý bắt chuyện với hai vợ chồng bọn họ. Ông ta rất không thích cô gái xinh đẹp như Triển Ngải Bình, coi cô là bình hoa di động.

Triển Ngải Bình nói rõ ý đồ đến của mình: "Thầy Điền, là như vậy, cháu chuẩn bị sáng tác một quyển sách, chờ bản thảo tài liệu giảng dạy của cháu biên tập xong, hi vọng bác và các thầy ở trường xem giúp cháu."

Dàn ý cơ bản cuốn《 Kỹ thuật phẫu thuật ngoại khoa 》của cô đã hoàn thành, cô vẫn không có ý từ bỏ, dự định trong vòng hai năm hoàn công, đến lúc đó cô còn phải mời không ít người tới kiểm tra thẩm duyệt.

Nếu như có thể thông qua viện y học Xuân Thành xuất bản thì tốt hơn.

Điền Chi Kiến ngây ngẩn cả người: "Cháu, cháu còn viết sách?"

Quả thực không hiểu ra sao, hoang đường, một thanh niên chừng hai mươi tuổi nói với ông ta cô muốn viết tài liệu giảng dạy, hoàn toàn là nói chuyện viển vông, cho dù có là cuốn sách cơ bản đi nữa cũng không phải chuyện do một người trẻ tuổi như cô có thể làm được.

Triển Ngải Bình nói: "Đúng vậy, đến lúc đó làm phiền bác xem giúp cháu."

Điền Chi Kiến tức giận nói: "Cháu viết xong chưa?"

Triển Ngải Bình nói: "Còn chưa viết xong."

Điền Chi Kiến: "… Cháu đúng thật là nghé con không sợ hổ."

Triển Ngải Bình: "…"

"Cháu, cháu cũng chưa làm bác sĩ được mấy năm mà đã muốn viết tài liệu y học rồi hả?"

Triển Ngải Bình nói: "Tại sao không thể? Đó cũng không phải thứ quá phức tạp, chỉ là cơ bản trong cơ bản."

Điền Chi Kiến: "Cơ bản trong cơ bản? Đã nắm chắc cơ bản chưa?"

Triển Ngải Bình nói: "Bác sĩ càng trẻ, tri thức lý luận cơ bản càng nắm chắc."

Cũng giống như trước kỳ thi tốt nghiệp cấp ba là một học sinh nắm giữ tri thức đỉnh cao cả đời, bác sĩ mới vừa tốt nghiệp cũng là người nắm chắc tri thức lý luận toàn diện nhất, thực tế chờ khi làm một bác sĩ mấy năm… Đã quên hơn nửa tri thức lý luận, nhưng kinh nghiệm ở các phương diện khác lại tăng trưởng lớn hơn.

Điền Chi Kiến: "…"

Cố Thịnh chen miệng nói: "Vợ cháu có thiên phú viết sách."

Điền Chi Kiến: "Chờ vợ cậu viết được rồi lại nói."

"Hai người đi nhanh lên đi, trong nhà nhỏ, không nhận ở lâu."

Triển Ngải Bình và Cố Thịnh bị đuổi ra ngoài, hai nhóc con cười hì hì nhìn cha mẹ, Triển Ngải Bình hết chỗ nói: "Sao anh phải nói em có thiên phú viết sách?"

"Hại chúng ta bị người ta đuổi ra ngoài."

Thầy Điền có lẽ đã xem cô là một kẻ điên cố tình gây sự, có ý nghĩ kỳ lạ, mà cô còn dẫn theo một anh chồng ngu ngốc quấy rối đáp lại mấy câu mù quáng.

Cố Thịnh nói: "Người ta rõ ràng là không vừa mắt em."

"Vừa vào cửa, ông ta còn chưa lên tiếng nhưng ánh mắt đã toát lên vẻ không coi trọng, nghe xong lai lịch của em càng thêm không lọt mắt."

"Người ta cho là em tới tống tiền."

Triển Ngải Bình nói: "…"

Triển Ngải Bình cũng cảm nhận được sự không thân thiện lắm của Điền Chi Kiến, thầy Tôn nói là bạn cũ nhưng chỉ sợ là tình bạn cũ chỉ có tiếng không có miếng.

"Người ta vừa nghe em là học trò của thầy Tôn thì lập tức ghét bỏ em."

"Luôn miệng nói phải chăm sóc em, nhưng giống như là muốn ngáng chân người ta."

Cố Thịnh nín cười: "Em biết là tốt rồi."

Triển Ngải Bình nói: "Lỗ rồi lỗ rồi, sớm biết vậy đừng mua nhiều đồ thế tới nhà."

"Em vừa vào cửa đã cảm thấy không ổn, kết quả thật sự đụng vào một cây đinh lạnh băng, kỳ thực chuyến này em vốn muốn đến thăm bạn cũ giúp cha nuôi chứ không thật sự muốn nhờ ông ta làm gì đâu, hừ, chờ em viết xong, em càng muốn đem đến trước mặt cho ông ta xem."

Cố Thịnh gật đầu: "Đúng, có chí khí, đầu tiên em phải viết ra đã."

Triển Ngải Bình: "…"

*

Hai vợ chồng Triển Ngải Bình đi rồi, Điền Chi Kiến lập tức gọi điện thoại cho thầy Tôn: "Ông cố ý cho học sinh của ông tới chơi tôi à?"

"Đây thật sự là học sinh của ông?"

Thầy Tôn nghi ngờ nói: "Làm sao? Bình Bình làm sao vậy? Con bé tới nhà tìm ông hả?"

Điền Chi Kiến nói: "Cô ta là học sinh đàng hoàng thật hả?"

Giáo sư Tôn: "Học trò của tôi có ai không đàng hoàng?"

"Cô học trò đàng hoàng của ông vừa đến đã nói với tôi là nó muốn viết sách, cô ta làm sao có năng lực cỡ đấy?"

Giáo sư Tôn: "Con bé có năng lực thế đấy."

Trên thực tế, giáo sư Tôn đang thầm nói, con gái nuôi của ông đến tột cùng muốn viết sách gì?

Điền Chi Kiến: "Cô ta muốn biên soạn tài liệu giảng dạy, cô ta lợi hại thật."

Bình Luận (0)
Comment