Tuy rằng mỗi ngày Cố Thịnh chăm con giống như một người cha bỉm sữa, vây xung quanh cô khiến cô rất vui, nhưng đồng thời sẽ cảm thấy "nghẹt thở", con người ngoại trừ tình yêu thì nên có nhiều thời gian tự do hơn.
Cô càng thích dáng vẻ anh nỗ lực làm việc hơn.
"Thật sao?" Cố Thịnh nhướng đầu lông mày tuấn tú, cúi đầu hôn lên mặt cô một cái, "Anh sẽ làm việc thật giỏi, tranh thủ vượt qua đoàn trưởng Khương, sớm ngày ngồi lên vị trí đoàn trưởng."
Triển Ngải Bình bật cười: "Nếu như đoàn trưởng Khương nghe được sẽ tức chết cho xem."
"Vậy em không hiểu rõ anh ta rồi, anh ta nhất định sẽ vui mừng vì mình thăng chức."
Triển Ngải Bình nói: "Sự cạnh tranh của con người ở khắp mọi nơi, như vừa nãy chị dâu Châu nhà kế bên lại hỏi thăm tình huống của Oa Bao Nhục nhà chúng ta, có lẽ là muốn so sánh với Đại Trửu Tử nhà bọn họ."
"Nói Oa Bao Nhục của chúng ta gầy, không béo bằng Đại Trửu Tử nhà chị ấy."
"Chị ấy quan tâm Oa Bao Nhục của chúng ta, còn quân tâm cân nặng của Oa Bao Nhục hơn người cha ruột như anh nữa, lần trước anh không ở nhà, chị ấy hỏi thăm em tình huống của Oa Bao Nhục, hỏi em cân nặng, em nói chưa từng cân, chị ấy vội vàng cầm cân của mình ra, muốn đích thân cân cho Oa Bao Nhục."
"Cân xong, chị ấy còn làm tròn số, trực tiếp bỏ số lẻ cân nặng của Oa Bao Nhục nhà chúng ta, lại nói với em Đại Trửu Tử nhà chị ấy thế nào thế nào, khi đó nặng bao nhiêu, nặng hơn Oa Bao Nhục nhà chúng ta mấy cân!"
"Anh không thấy dáng vẻ đắc ý đó của chị ấy đâu." Triển Ngải Bình bắt chước điệu bộ đắc ý của chị dâu Châu "chớp mắt".
Cố Thịnh buồn cười nhìn cô: "Làm sao? Em bị khơi gợi lòng háo thắng rồi hả? Em cũng muốn đi đắc ý khoe khoang sao?"
Triển Ngải Bình lắc đầu một cái: "Em chỉ đang lo lắng, từ nhỏ đã so sánh như thế, sau này làm sao mà hòa thuận, hai đứa nhỏ còn không biết nói chuyện, chị ấy đã muốn so cân nặng, sau này còn không biết muốn so cái gì, so hai đứa nhỏ ai biết nói đầu tiên hả? So ai giọng to hơn? So ai thông minh hơn? So ai to khỏe hơn? So ai học tập tốt hơn?"
Cố Thịnh nói: "Không phải giống như em khi còn bé, mọi thứ đều phải so sánh với anh hay sao?"
"So sánh một lần thì được, lẽ nào em còn sợ con trai anh không sánh bằng người ta?"
Triển Ngải Bình khẽ mỉm cười: "Nếu như so sánh những thứ khác em còn có chút tự tin, nếu như so sánh ai mập hơn… Em cũng không định nuôi con trai con gái thành nhóc mập."
Nhưng thẩm mỹ bấy giờ chính là trẻ con càng mập càng khỏe là tốt.
Cố Thịnh: "Cái này có gì hay mà so, hai ta từ nhỏ cũng không mập quá, nếu như đứa nhỏ giống em thì chính là một con khỉ còm."
Triển Ngải Bình nói: "Em sợ con trai của anh tự ti, cảm thấy mình không cường tráng bằng người ta."
Cố Thịnh: "Con trai của anh tất nhiên sẽ đánh thắng người ta, chỉ cần đánh thắng thì sẽ bắt chước mẹ nó, cười thằng nhóc to xác cũng vô dụng, thân thể yếu đuối, chỉ được cái mã tốt."
Triển Ngải Bình: "… Cái tốt không học toàn học cái xấu."
Có điều ở trong đại viện, trẻ con đánh nhau thuộc về hiện tượng bình thường, nếu như người lớn nhúng tay, trái lại không được tốt. Ví dụ như cô khi còn bé, đánh thắng sẽ được người khen ngợi, thua sẽ bị người ta cười nhạo, bởi vậy từng người từng người đều là kẻ vô cùng háo thắng.
Cố Thịnh nói: "Sau khi em làm mẹ đúng là càng ngày càng ngoan."
Triển Ngải Bình đã thấy rất nhiều cảnh nuôi con tỉ mỉ ở đời sau, quả thực hoàn toàn không hợp với cách nuôi con phóng khoáng của thời đại này.
"Quên đi, không nói về đứa nhỏ nữa, nói về anh đi đồng chí Cố." Triển Ngải Bình giơ tay vỗ lồng ngực Cố Thịnh.
"Anh mới mười ngày đã lười biếng rồi."
"Cơ ngực không cứng bằng lúc trước, luyện tập chăm chỉ hơn đi."
Cố Thịnh: "… Em mới là thầy giỏi đốc thúc anh tốt nhất."
Cố Thịnh đi rồi, Triển Ngải Bình cũng bận rộn, ngày mai đi bệnh viện làm việc, cô còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, bây giờ phải không ngừng tăng ca chỉnh sửa tài liệu.
Ngày hôm sau, Triển Ngải Bình thức dậy hơi trễ. Khương Mỹ Huệ đến sân nhà cô giục cô, thuận tiện trông hai anh em Oa Bao Nhục giúp cô. Khương Mỹ Huệ trêu hai đứa nhỏ, "Bác sĩ Triển, chị cũng đừng gấp, từ từ thôi."
Triển Ngải Bình xách đồ ra ngoài, "Đã nhiều ngày không đi làm, luôn cảm thấy có hơi không quen, giống như cứ quên cái gì."
Khương Mỹ Huệ: "Coi như đã chờ chị về được rồi."
Triển Ngải Bình đi chừng mười ngày, Khương Mỹ Huệ mong sao mong trăng chờ cô trở về, "Bác sĩ Triển, một ngày không gặp chị cứ như cách ba thu."
Triển Ngải Bình bật cười: "Bây giờ em còn khoe chữ nữa, có phải đã nhìn trúng người nào không?"
"Em không cần đặt hi vọng ở trên người chị, chủ nhiệm Lý trong viện gia chúc của chúng ta, chủ nhiệm Lý Ngọc Hà đó, chị ấy rất giỏi mai mối cho người ta."
Khương Mỹ Huệ nghiêm túc nói: "Bác sĩ Triển, tình huống của em phải là chị xử lý mới được."
Triển Ngải Bình đẩy con đi về phía trước, hiếu kỳ hỏi cô ấy: "Em nhìn trúng người nào? Em muốn chị đi mai mối cho em thật hả?"
Khương Mỹ Huệ cẩn thận gật đầu, "Có đối tượng như thế này, chị tham mưu giúp em một chút, chính là người của bệnh viện chúng ta."
"À." Triển Ngải Bình gật đầu, trong đầu của cô trong nháy mắt hiện ra một bóng người, cũng chính là Đầu To và Đầu Nhỏ bên khoa ngoại, không cần hỏi nhiều, cô ấy nhất định là nhìn trúng "Đầu To" giống như anh trai cô ấy.