Cả nhà Triển Ngải Bình về đến viện gia chúc như đi đánh trận, không ít người đều chú ý tới động tĩnh của cả nhà bọn họ, đặc biệt là chú ý tới ba chậu hoa hồng vừa chớm nở, trong viện gia chúc cũng có trồng hoa, nhưng không có người nào trồng hoa đẹp như thế, màu sắc rực rỡ, diễm lệ yêu kiều.
Phần lớn hoa mà mọi người người trồng chỉ là hai ba chậu mới nở được có mấy đóa.
Thẩm Lệ Thanh còn muốn mời cô ăn hạt hướng dương, thế nhưng hoa hướng dương của nhà cô ấy lại héo tàn hết.
"Bác sĩ Triển, cuối cùng mọi người đã trở về rồi." Chị dâu Châu nhà kế bên nghe thấy động tĩnh nhà bọn họ, lập tức dẫn đứa nhỏ ra gặp người, cô ấy ôm Đại Trửu Tửu trong lòng, tên nhóc này tròn vo, được người trong nhà cho ăn vô cùng khỏe mạnh, quấn trong chiếc khăn hoa màu xanh lam.
"Bây giờ Đại Trửu Tử nhà bọn chị nói chuyện rất trôi chảy, kêu một tiếng dì Triển nào."
"Dì dì… Ồ?"
Đại Trửu Tử nghiêng đầu nhìn Triển Ngải Bình, Triển Ngải Bình nở nụ cười: "Bé trai nhà chị rất thông minh."
Chị dâu Châu cười gật đầu, cô ấy đi vào bên trong xem một chút, cố gắng nghe ngóng động tĩnh của Oa Bao Nhục nhà Triển Ngải Bình. Đại Trửu Tử nhà cô ấy lớn hơn Oa Bao Nhục nhà kế bên vài tháng, hai đứa nhỏ không kém nhau bao nhiêu, lại là hàng xóm, chị dâu Châu luôn không nhịn được để ý quan sát tình huống của Oa Bao Nhục nhà hàng xóm, so sánh với con trai mình.
"Đã tròn một tuổi rồi."
Chị dâu Châu nói: "Oa Bao Nhục nhà em đâu?"
Triển Ngải Bình nói: "Ở bên trong chơi với em gái nó."
"Ôm đứa nhỏ ra cùng chơi với Đại Trửu Tử nhà bọn chị đi."
Triển Ngải Bình vào trong nhà xem, đi ra nói với chị dâu Châu: "Hai đứa nhỏ ngủ rồi, ra ngoài nhiều ngày như vậy, bọn chúng cũng mệt mỏi."
Chị dâu Châu nói: "Vậy ngày mai chị lại dẫn con sang gặp Oa Bao Nhục."
Cô ấy không gặp được Oa Bao Nhục thì sẽ không chịu bỏ qua, chị dâu Châu sinh hai đứa con gái, lần này cuối cùng cũng sinh được con trai, cô ấy liền mở mày mở mặt ở trước mặt người nhà chồng và người nhà mẹ đẻ.
Đến ngay cả mẹ chồng bị cô ấy đuổi về, đều bởi vì vấn đề của cháu trai hết lần này đến lần khác thiên vị cô ấy, cũng không tính toán chuyện ban đầu, chỉ cần cô ấy nuôi Đại Trửu Tử tốt thì cô ấy sẽ đứng vững gót chân ở nhà họ Tiền.
Lúc liên tục sinh hai đứa con gái, chị dâu Châu còn cho rằng sinh trai sinh gái đều giống nhau, mà từ sau khi có con trai, đãi ngộ của cô ấy nước lên thì thuyền lên.
Loại cảm giác thẳng lưng "làm tổ tông" trước mặt người nhà chồng quá tốt đẹp, cô ấy rốt cuộc hiểu rõ cái gì gọi là phụ nữ có con trai thì có sức mạnh, bởi vậy nội tâm của cô ấy cũng không tự chủ thiên về con trai nhỏ.
"Đại Trửu Tử" nhà cô ấy là tốt nhất, nhất định có thể vượt qua "Oa Bao Nhục" nhà kế bên.
Chừng mười ngày trước lúc Oa Bao Nhục rời đi, chị dâu Châu từng đến nhìn lén, Oa Bao Nhục hoàn toàn không to khỏe bằng Đại Trửu Tử nhà cô ấy, lúc Đại Trửu Tử nhà cô ấy mười tháng còn khỏe mạnh hơn Oa Bao Nhục nhiều.
Chị dâu Châu âm thầm đắc ý trong lòng, hận không thể để con trai mình vượt qua Oa Bao Nhục hết mọi mặt.
Trong viện gia chúc đều khen Triển Ngải Bình là bác sĩ rất biết nuôi con, nếu Đại Trửu Tử nhà cô ấy hơn Oa Bao Nhục, vậy không phải nói rõ, cô ấy còn biết nuôi con hơn Oa Bao Nhục sao.
Triển Ngải Bình nhìn theo chị dâu Châu rời đi, cô nhíu mày, tâm tư thầm kín của chị dâu Châu cô cũng đã nhận ra.
Một hàng xóm như chị dâu châu còn quan tâm tình huống của "Oa Bao Nhục" hơn cha mẹ bọn họ.
Cô trở về trong phòng, nhìn vẻ mặt Oa Bao Nhục ngủ say, cảm khái nói: "Giờ mới bao lớn đã muốn soi tới so lui…"
"Cái gì mà so tới so lui?" Lúc này Cố Thịnh đã thay bộ quân trang, cả người bộc phát sự oai hùng, anh đội mũ, mặc quân trang, khiến anh già dặn và nghiêm túc uy nghiêm hơn lúc bình thường.
Triển Ngải Bình đã mấy ngày không thấy anh mặc quần áo như thế, đột nhiên nhìn thấy, không tự chủ được ngơ ngác vài giây.
Thay quần áo khác cũng cảm giác như tính khí của anh trở nên xấu xa hơn, lúc mặc đồ bình thường tính tình mềm mỏng hơn một chút, tùy ý để cô bắt chẹt, đây có lẽ chính là sự khác biệt của chó nghiệp vụ quân đội trong trạng thái làm việc và trong trạng thái nhàn nhã.
Vẫn là lúc làm việc nghiêm chỉnh đẹp trai hơn, có sức hút hơn.
Cố Thịnh đi công tác nửa tháng, tồn đọng không ít chuyện, ban đêm cũng phải tăng ca. Anh cũng không hỏi nhiều mà chỉ nói: "Đợi lát nữa ăn cơm xong, anh ra ngoài một chuyến, tối nay không trở về, em ở nhà với con nhé."
Triển Ngải Bình nói: "Vậy em tranh thủ thời gian nói mấy câu với anh."
Triển Ngải Bình dán ở sau lưng Cố Thịnh. Cố Thịnh có hơi ‘được cưng mà lo sợ’ lui về phía sau một bước, anh chớp mắt một cái: "Lúc trước ngày nào cũng đâm chọc nhau, em hận không thể đuổi anh như đuổi ruồi, nói anh dính người, bây giờ chủ động thế hả?"
Triển Ngải Bình nói: "Vẫn cảm thấy anh trong trạng thái làm việc là quyến rũ nhất."