Cố Thịnh khiêng ba chậu hoa, Triển Ngải Bình dẫn hai đứa nhỏ. Về tới nhà nghỉ, cô tìm một cây kéo, còn dùng phương thức phun rượu khử trùng, cắt mấy đóa hoa hồng vừa nở, cầm trêu trước mặt hai đứa nhỏ.
Cô đã cắt hết gai và lá hoa hồng rồi.
"Các con nhìn hoa này."
Hai anh em Oa Bao Nhục và Tiểu Thang Viên quả nhiên bị "hoa đỏ" trên tay mẹ hấp dẫn ánh mắt, bọn chúng bò lên trước, giơ tay muốn nắm lấy đóa hoa đỏ xinh đẹp này. Triển Ngải Bình cầm mấy đóa hoa, dụ dỗ hai đứa bọn chúng bò tới bò lui, giống như trêu con mèo vậy.
Triển Ngải Bình cầm một đóa hoa lắc qua lắc lại trước mặt hai đứa nhỏ, con mắt của đứa nhỏ cũng vòng tới vòng lui theo cành hoa.
Hai nhóc vẫn tính là người có kiên nhẫn, Triển Ngải Bình trêu hai bọn chúng một hồi lâu, hai anh em rốt cục căm tức, đặt mông co quắp ngồi ở trên giường, trong miệng "oa oa oa" phát ra vài từ liên tiếp.
Thấy trêu được rồi, Triển Ngải Bình để hai bọn chúng thành công bắt được "hoa đỏ".
Mỗi người một đóa.
Hai nhóc con lập tức vui vẻ, móng vuốt không chút khách sáo nắm lấy nụ hoa, bắt đầu không thương hương tiếc ngọc, cánh hoa rì rào rụng xuống.
Một đóa hoa đang xinh đẹp cứ như vậy chia năm xẻ bảy.
Cố Thịnh nói: "Trên làm dưới theo."
Triển Ngải Bình quay đầu nhìn anh: "Anh có ý gì?"
Cố Thịnh ôm ngực nói: "Mầm non mà chúng ta trồng cũng không tệ lắm, anh nhớ năm ngoái lúc vừa tới hình như em trồng vài cây con, bây giờ còn lại bao nhiêu?"
Triển Ngải Bình: "… Nhà chúng ta còn sót lại một gốc hoa hồng vô dụng."
Bụi cây hoa hồng ấy ở trong nhà bọn họ rất vô dụng, chỉ biết lớn chứ không biết nở hoa, nếu không phải như thế, cô làm gì phải mặt dày đi xin hoa giống của người khác.
Năm ngoái lúc mới vừa đến, Triển Ngải Bình trồng không ít hạt mầm hoa hồng, sau đó mang thai có con, bọn họ dọn nhà, hoa hồng chết hơn nửa, sau đó nữa cô ở cữ, hoa lại bị bỏ xó không ai chăm sóc, cuối cùng đến năm nay, trong nhà chỉ còn lại một cây duy nhất.
Cây duy nhất này cứng đầu, ăn bám nhà cô nhưng không nở hoa.
Cũng do trước đây chăm sóc hai đứa nhỏ quá bận rộn, không rảnh chăm hoa, "Hiện tại hai đứa con của chúng ta sắp tròn một tuổi rồi, em nhất định có thể trồng hoa."
Cố Thịnh: "…"
"Anh đừng có ở bên cạnh xem thôi, cũng trồng hoa giúp em đi."
Cố Thịnh nói: "Những mầm cây trong nhà chẳng lẽ không phải anh sáng sớm tưới nước trước khi ra cửa à?"
Triển Ngải Bình: "Đúng vậy, chắc chắn là anh tưới nước không đủ, anh giết chết hoa của em."
Cố Thịnh: "Chờ khi con trai con gái em lớn lên chút nữa, em cố bồi dưỡng hai cu li nhỏ, tưới nước giúp em, có người nhổ cỏ trừ sâu giúp em, em cứ an tâm."
Triển Ngải Bình cười nói: "Nói rất đúng, em đang có ý này."
Khi đứa nhỏ lớn lên chút, cô có thể để cho bọn chúng học cách lao động sớm một chút, tay làm hàm nhai.
*
Cả nhà bọn họ chuẩn bị trở về, lúc tới bao lớn bao nhỏ, lúc trở về cũng bao lớn bao nhỏ, hành lý gấp ba, càng khỏi nói còn có ba chậu hoa hồng có gai, mỗi một châu đều tốt, gai đâm cũng đau.
Cố Thịnh bị đâm đến mấy lần, những cành nhỏ có hoa này nhìn rất đẹp, nhưng gai mọc bên trên lại bén nhọn, nếu như sơ ý một chút thì chính là liên hoàn "đâm".
Triển Ngải Bình mang theo các con rời xa những cây gai kia, bọn họ ngồi xe trở về, cô trông hai đứa nhỏ, giao hành lý cho Cố Thịnh.
Triển Ngải Bình cổ vũ anh: "Cu li nhỏ của chúng ta còn chưa trưởng thành, cu li lớn khổ cực nhiều rồi."
Cố Thịnh nhìn chằm chằm ba cây hoa hồng này, "Em thật sự biết tìm việc cho anh làm."
Tất cả đều mang lên xe, người một nhà lắc lư đường núi một ngày trở về nhà, Cố Thịnh tìm chiếc xe tới đón, Triển Ngải Bình thì giữ con, đắc ý nhìn ba chậu hoa hồng dời vào sân nhà mình.
Dù cho trải qua đổi chậu và đường núi xóc nảy, ba cây hoa hồng nhìn bề ngoài vẫn tươi mới đẹp đẽ, thậm chí còn có nụ hoa mới nở ra.
"Cố Thịnh, anh trồng hoa đi, cứ trồng ở góc bên kia."
Triển Ngải Bình lại cầm kéo cắt mấy cành hoa, cô để lại đóa hoa bên trên, dưới thân thì cắt lần lượt vài cành, dặn dò Cố Thịnh trồng ở trong chậu hoa, "Anh phải chăm sóc kỹ lưỡng những cây này đó."
"Nếu như trồng một cây sống một cây, chúng ta rất nhanh sẽ có thể có một vườn hoa hồng nghiêm chỉnh rồi."
Cố Thịnh cười lắc đầu một cái, nghĩ thầm thực sự là nằm mơ.
"Sao em không tự mình trồng, còn muốn anh trồng."
Triển Ngải Bình lắc đầu một cái: "Anh làm, nhất định phải là anh tự làm."
Chuyện như vậy chính là vấn đề tâm linh, đồng chí Cố luôn trồng một cây sống một cây, mà cô, mỗi lần trồng, tỉ lệ sống sót đều rất thấp.
"Được được được, cái gì cũng là anh làm."
Cố Thịnh chuyển đồ vào trong nhà, đàng hoàng đi trồng hoa cho cô. Triển Ngải Bình vào nhà dọn dẹp, cả nhà bọn họ lúc ra cửa rất vui vẻ, khi trở về càng vui hơn.
"Ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó của mình." Ở nhà nghỉ mấy ngày, trong lòng đã sớm muốn về nhà, không muốn ở lâu nữa.