Nghe Khương Mỹ Huệ nói như vậy, Triển Ngải Bình chỉ khẽ nở nụ cười, không nói gì thêm nữa, bởi vì cô biết, đáy lòng Khương Mỹ Huệ chắc chắn cũng vô cùng khổ sở, chỉ là chịu tổn thương lâu rồi, cô ấy không nói ra, cô cũng không cần thiết đâm chọt vào làm gì.
Có ai mà không hy vọng có người yêu thích mình, có người để ý mình chứ?
Triển Ngải Bình nắm lấy tay cô ấy, an ủi cô ấy trong im lặng.
Chờ về tới viện gia chúc, Triển Ngải Bình cắt ba đóa hoa hồng xinh đẹp ở trong sân nhà mình, cô không biết hoa hồng của bác Trương cụ thể là giống gì, có lẽ giống mới sinh ra từ việc lai giống, còn chưa đặt tên, tuy nhiên nó quả thực nở đỏ tươi đẹp đẽ, sức sống mạnh mẽ, trải qua lặn lội đường xa một lần nữa chôn ở trong đất mà vẫn mở nhiệt liệt, ngày hôm nay lại có mấy nụ hoa sắp nở.
Màu sắc của nó đỏ rực như lửa.
Cắt bỏ gai hoa, Triển Ngải Bình đưa ba đóa hoa hồng cho Khương Mỹ Huệ. Khương Mỹ Huệ nâng ở trong tay, trên gương mặt lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, Khương Mỹ Huệ chân thành nói: "Bác sĩ Triển, hoa nhà chị thật là đẹp, thơm quá."
Hoa tươi xinh đẹp và mùi hương nhẹ nhàng khiến tâm trạng của Khương Mỹ Huệ vui vẻ hơn, cánh hoa tươi mơn mởn, mang theo xúc cảm của từng sợi hồng nhung, Triển Ngải Bình lại vẩy nước lên phía trên, hạt nước óng ánh rực rỡ dưới ánh chiều tà.
Cảm xúc cả người Khương Mỹ Huệ cũng sáng sủa hẳn lên.
"Em thích hoa, tháng này khắp nơi đều là màu hoa tươi mới và màu lá xanh, em thấy rất vui."
Triển Ngải Bình vung tay lên: "Chờ nhà chị trồng hoa thành công, sẽ tặng một cây cho em."
Cô tốn công có được ba cây hoa hồng, đều là cây gốc tràn đầy sức sống, thân thể mạnh khỏe, có lẽ năng lực "sinh con" cũng rất mạnh.
Khương Mỹ Huệ liếc nhìn một gốc hoa hồng vô dụng ở nhà Triển Ngải Bình, tuy rằng cô ấy không có ôm hi vọng, nhưng vẫn rất vui vẻ đáp: "Được, em chờ."
Triển Ngải Bình để ý đến ánh mắt của Khương Mỹ Huệ, chờ sau khi Khương Mỹ Huệ đi rồi, Triển Ngải Bình nhìn chằm chằm gốc cây hoa hồng vô dụng như một mầm non cứng đầu kia, cô móc cây kéo ra, sửa cành cho nó, nếu lại là mầm non cứng đầu không nở hoa thì cô sẽ nhổ nó đi.
Cạnh tranh sinh tồn, cây nào thích ứng được thì sống, không nở hoa thì đừng xuất hiện trong vườn nhà cô.
Triển Ngải Bình quay đầu nhìn về phía mầm non lớn của ba cây hoa hồng khác, tâm trạng rất tốt, tối nay cơm cũng có thể ăn nhiều hơn một chén.
Cô chính là một người phụ nữ vô tình, cây hoa nào ra hoa đẹp thì cô sẽ thích cây ấy.
Cố Thịnh chịu đựng tròn hai ngày mới về, vừa về tới nhà, vội vàng tắm rửa thay quần áo, trong mắt của anh tràn đầy uể oải, lại vội vàng nấu cơm, nấu đồ ăn cho Triển Ngải Bình.
Triển Ngải Bình thấy anh như vậy, có hơi đau lòng anh, "Nếu không thì trước tiên anh đừng làm, ngồi nghỉ ngơi một chút, em xoa bóp cho anh."
Trong đôi mắt đào hoa của Cố Thịnh tràn ra ý cười, quay đầu nhìn Triển Ngải Bình, ôm cô, "Đợi lát nữa, cũng không thể để em bị đói, chỉ một lúc thôi."
Triển Ngải Bình ôm lấy anh từ phía sau lưng, thành thực nói: "Nhớ anh."
"Sau khi về nhà đãi ngộ của anh trở nên tốt như vậy? Vợ, em trở nên vừa dính người vừa chủ động đó."
Hai ngày nay Triển Ngải đột nhiên ý thức được cô đáp lại tình cảm của Cố Thịnh quá ít, về mặt tình cảm cô luôn là một người rất bị động, ngoại trừ buổi tối ngày đó chủ động một lần, sau đó đều là Cố Thịnh chủ động chiếm đa số, anh luôn bày tỏ sự yêu thương và quan tâm của anh đối với cô.
Mà cô từ nhỏ chịu ảnh hưởng của mẹ, rõ ràng rất để ý, rõ ràng rất yêu thương nhưng không biết cách nhẹ nhàng thể hiện tình cảm.
Mãi đến cực kỳ lâu sau đó, nghe những chuyện kia từ trong ký ức của người khác, cô mới biết mẹ rất yêu rất thương cô.
Triển Ngải Bình cọ cọ trên lưng anh: "Có lẽ con người luôn thích không tự trọng, mỗi ngày lúc anh vây quanh ở bên cạnh em sẽ cảm thấy hơi phiền, nhưng một hai hôm không thấy lại nhớ nhung vô cùng."
Cố Thịnh cười nói: "Khó trách người ta nói tiểu biệt thắng tân hôn."
"Đúng là đạo lý này."
Triển Ngải Bình cọ cọ anh: "Anh cũng đừng vì chỗ tốt mà làm chuyện điên rồ, có thể không xa cách thì đừng xa cách."
Cố Thịnh: "Anh năm nhà em không ngu như vậy, anh hận không thể mỗi ngày dính bên người vợ anh."
"Cho dù em đuổi anh cũng không đuổi đi được."