Cố Thịnh làm ba bốn món ăn đơn giản, hai vợ chồng ngồi vây quanh bàn ăn cơm, hai anh em "mặn ngọt" bên cạnh cũng có chỗ ngồi của mình, hai bọn chúng một đứa là Oa Bao Nhục, một đứa là Tiểu Thang Viên, vì thế cũng gọi là anh em mặn ngọt.
Ăn cơm xong, Triển Ngải Bình bảo Cố Thịnh ngồi ở trên ghế, bóp vai cho anh, cô còn xoa bóp quanh mắt anh, chờ khi Cố Thịnh mở mắt ra, Triển Ngải Bình đặt một đóa hoa hồng ở trước mắt anh, thản nhiên nói: "Tặng anh."
Cố Thịnh chớp mắt một cái, đóa hoa hồng đỏ thẫm như lửa trước mắt anh, cánh hoa màu đỏ ở dưới ánh đèn loáng thoáng lộ vẻ nóng bỏng muốn bùng cháy, mà người cầm hoa thì mặc váy liền thân, tóc dài buông xuống bả vai, một gương mặt cười tươi rạng rỡ, bờ môi đỏ tươi, còn hấp dẫn ánh mắt người khác hơn hoa hồng trong tay cô.
Anh ôm cả hoa lẫn người vào trong ngực, thấp giọng nói ở bên tai cô:
"Tuy rằng em đang mượn hoa hiến Phật nhưng anh vẫn vô cùng kích động."
Triển Ngải Bình cười nói: "Cái gì mà mượn hoa hiến Phật, đây chính là hoa của em, là hoa em thắng được, là hoa em trồng, hoa hồng em trồng đã nở hoa nên tặng cho anh một đóa."
"Cám ơn em, anh rất vui."
Cố Thịnh nhận được hoa hồng, hưng phấn không thôi, buổi tối cũng vô cùng ra sức. Ngày hôm sau thức dậy, anh nhìn người bên cạnh ngủ say, cười dịu dàng, cúi đầu hạ xuống một nụ hôn lên môi cô.
Tâm trạng của Cố Thịnh rất tốt, đắc ý tưới nước cho hoa hồng của vợ mình, mang theo đóa hoa hồng đỏ thẫm vẫn xinh đẹp như hôm qua ra ngoài.
Cầm cho đoàn trưởng Khương xem.
Trước đây anh chưa từng chủ động muốn khoe khoang cái gì, nhưng ngày hôm qua vợ tặng hoa hồng mà cô trồng cho anh, là biểu đạt sự yêu thương.
Nhất định phải chia sẻ với đồng đội tốt của mình.
Đoàn trưởng Khương mặc một bộ quân trang đứng ở cửa phòng làm việc, anh ta không đội mũ, khoảng thời gian này chăm sóc Đại Bàn Kê trong nhà, rõ ràng gầy hơn trước đây không ít, tóc cũng thưa đi.
Cố Thịnh lướt qua trước mặt anh ta, móc ra đóa hoa hồng đỏ như lửa rêu rao trước mặt anh ta, cả người đều lộ ra một hơi thở ngứa đòn.
Đoàn trưởng Khương liếc mắt nhìn đóa hoa hồng đỏ như lửa kia, đôi mắt trừng Cố Thịnh đang phấn chấn tinh thần, trong ánh mắt của anh không có sự uể oải nào, đuôi mắt giương lên, mang theo nụ cười không tự chủ được, mặt viết đầy mấy chữ lớn gợi đòn: "tình ý sâu đậm", "ngọt ngào trong mật".
Đoàn trưởng Khương ha ha cười gằn: "Cậu muốn làm gì? Tặng tôi?"
Cố Thịnh đắc ý nói: "Vợ tôi tặng đó."
"Hoa hồng."
"Đẹp không?"
Đoàn trưởng Khương: "…"
Cố Thịnh cúi đầu ngửi đóa hoa hồng vô cùng đẹp đẽ một cái, "Rất thơm, nó cứ như vợ tôi, xinh đẹp, rực rỡ, hào phóng, còn có gai…"
Trong lòng đoàn trưởng Khương đố kị vô cớ, anh ta thật sự muốn đạp Cố Thịnh ra ngoài, không phải chỉ là tặng một đóa hoa thôi sao? Có cái gì mà đắc ý, đoàn trưởng Khương liếc mắt, cố ý nói: "Chỉ có một đóa thôi à?"
Cố Thịnh sửng sốt: "Cái gì?"
Đoàn trưởng Khương quái gở nói: "Vợ của cậu chỉ tặng một đóa cho cậu, chứ cô ấy tặng em gái tôi ba đóa đó."
Cố Thịnh: "!? Cái gì!"
Đoàn trưởng Khương ôm ngực: "Ngày hôm qua em gái tôi đến trước mặt tôi khoe vợ cậu tặng hoa hồng cho nó, bây giờ đổi thành cậu, làm sao? Mới có một đóa? Cậu còn không sánh bằng em gái tôi."
Trong lòng đoàn trưởng Khương chua xót cực kỳ, anh ta cũng không nhận được hoa người khác tặng, đến ngay cả Khương Tiểu Muội cũng ở trước mặt anh ta khoe khoang bác sĩ Triển tặng hoa cho nó mà anh ta không có.
Quan trọng hơn chính là —— Ba đóa hoa trong tay Khương Tiểu Muội rõ ràng không đẹp bằng hoa của Cố Thịnh.
Bác sĩ Triển này xem ra còn rất keo kiệt, giữ đóa hoa to nhất, xinh đẹp nhất cho chồng mình.
Hừ, có xinh đẹp, to lớn hơn nữa thì có ích gì, còn không phải chỉ có một đóa thôi sao.
Gương mặt tuấn tú của Cố Thịnh lạnh xuống: "Em gái anh tại sao lại nhận hoa của vợ tôi?"
Lúc này Cố Thịnh muốn tức chết rồi, dựa vào cái gì trước khi tiễn người ta còn tặng hoa cho người ta, còn là tặng ba đóa.
Đoàn trưởng Khương bỡn cợt nói: "Vợ cậu muốn tặng hoa hồng cho em gái tôi chăng?"
"Quản vợ cậu cho tốt đi."
Cố Thịnh khẽ mỉm cười: "Đóa hoa trên tay tôi nhất định là to lớn nhất, đẹp đẽ nhất."
"Vợ tôi luôn thích tặng thứ tốt nhất cho tôi."
"Ngày hôm qua cô ấy không chỉ tặng hoa hồng cho tôi." Cố Thịnh hôn lên đóa hoa hồng trong tay một cái, nhu tình nói: "Anh đó, không biết ý nghĩa của hoa hồng giữa những người yêu nhau đâu."
Mặt đoàn trưởng Khương sắp nứt ra rồi, anh ta cũng sắp bị tức chết, ở nhà bị Đại Bàn Kê hành hạ lỗ tai, ra ngoài bị Cố Thịnh hành hạ lỗ tai, nghe thứ anh ta không muốn nghe, "Lập dị, thật lập dị, một người quân nhân vinh quang như cậu sao lại lập dị như thế?"
Cố Thịnh cong môi nở nụ cười: "Tôi mang hoa hồng của tôi đi đây."
Anh nghĩ thầm lúc anh ở trước mặt tôi "khoe quần áo" không phải càng lập dị hơn à.
"Vợ tôi chính là đóa hoa hồng xinh đẹp nhất trong lòng tôi."
Đoàn trưởng Khương nhấc chân muốn đạp anh, nhưng không đạp được, động tác của Cố Thịnh càng nhanh hơn, đoàn trưởng Khương xì một tiếng với bóng lưng đi xa của Cố Thịnh, "Không phải là hoa hồng thôi sao? Trong nhà ai mà không có, tôi cũng trồng hoa hồng!"