Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 361 - Chương 361. Hoa Hồng 3

Chương 361. Hoa hồng 3 Chương 361. Hoa hồng 3

Buổi tối Cố Thịnh về đến nhà, anh mở hai nút trên của bộ quân trang ra, chặn Triển Ngải Bình ở trong góc, mặt tối sầm lại, từ trên cao nhìn xuống trừng mắt với cô. Triển Ngải Bình không hiểu ra sao, "Ngày hôm qua không phải đang rất tốt sao? Anh đang tức giận hả?"

Cố Thịnh tức giận nói: "Em chỉ tặng anh một đóa hoa hồng, tặng người khác ba đóa?"

Triển Ngải Bình: "…"

"Sao anh biết em tặng Mỹ Huệ ba đóa?"

Cố Thịnh hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào, nghĩ thầm mẹ kiếp tặng thật à.

Triển Ngải Bình buồn cười nói: "Không phải anh tìm đoàn trưởng Khương khoe khoang đấy chứ, từ trong miệng anh ta biết em còn đưa cho Mỹ Huệ hả?"

Cố Thịnh: "…"

Triển Ngải Bình chủ động tiến lên ôm eo của anh, cọ trên lồng ngực anh, "Anh đừng tức giận, chuyện này có gì phải tức giận, em đưa hoa cho Mỹ Huệ là có nguyên nhân, em muốn an ủi cô ấy, ngày đó em mai mối cho cô ấy nhưng người kia không đồng ý, còn có hơi ghét bỏ cô ấy…"

"Nói chung anh đại nhân đại lượng, đừng tính toán chuyện như vậy."

"Thật đó, anh đừng ghen, hoa em tặng anh là đóa to lớn nhất, xinh đẹp nhất, em để ý nó rất lâu rồi, những người khác em cũng không cho, chỉ để dành cho anh."

Cố Thịnh vốn cũng không tức giận thật, anh mượn cơ hội phát tác, nghe xong lời giải thích của Triển Ngải Bình, anh thỏa mãn cực kỳ.

Triển Ngải Bình giành nói: "Em sai rồi, em sai rồi có được hay không, lần này là em sai, em không nên tặng hoa hồng cho cô ấy trước."

"Biết sai thật hả?"

Triển Ngải Bình gật đầu: "Thật."

Cố Thịnh nở nụ cười, anh nặn mặt vợ mình, "Sau này không cho phép tặng hoa của chúng ta cho người khác."

"Không phải em muốn một vườn hoa hồng sao? Anh trồng cho em."

Cô vợ nhà anh trồng hoa mà ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, còn cần anh chăm.

"Thật hả?" Triển Ngải Bình vui vẻ.

Cố Thịnh cưng chiều nở nụ cười: "Thật."

Cố Thịnh được dấy lên lòng nhiệt tình, nóng lòng với việc trồng hoa hồng trong nhà, Triển Ngải Bình thấy thế yên tâm, cô ý thức được đời trước và đời này mình cũng không thiên phú trồng hoa gì, còn cần Cố Thịnh chăm lo giúp cô thì cô mới có thể nhìn thấy vườn hoa nhỏ của mình.

—— Cô chỉ thích ‘ra tay hái hoa’ thôi.

Cắt hoa tươi mình trồng cắm ở trong bình sẽ làm cô cảm thấy rất vui sướng, tuy rằng lần nào lão Cố cũng vô cùng ghét bỏ cô: "Hoa đang yên đang lành mọc ở trên cành cây, em làm gì lại muốn cắt nó đi?"

Cô muốn cắt là cắt, dù sao cũng là hoa của cô mà.

Tuy rằng anh rất ghét việc cô cắt hoa, nhưng xưa nay anh không ngăn cản cô.

Sau khi Cố Thịnh chăm lo hai ba ngày, cũng không biết có phải là tác dụng tâm lý của Triển Ngải Bình không, cô cảm thấy ba cây hoa hồng của mình nở rất tốt, chúng nó đã cắm rễ ở trong sân, an ổn sinh sống, dùng hết toàn lực nở hoa.

Hoa hồng nỗ lực nở hoa mới là hoa hồng tốt.

Sáng sớm Triển Ngải Bình vừa nhìn thấy màu đỏ sáng rực ngoài nhà, lòng cô liền vui mừng. Triển Ngải Bình cầm kéo lên, cô cắt xong 11 đóa hoa, làm thành bó hoa hồng, dẫn hai nhóc con đi làm ở bệnh viện.

Vẫn là hoa hồng mình trồng đẹp.

Oa Bao Nhục và Tiểu Thang Viên nhìn thấy bó hoa hồng trên tay mẹ, hưng phấn vô cùng, hai đứa chúng nó nằm ở bên cạnh xe đẩy, hận không thể duỗi tay bắt lấy, trong miệng phát ra một chuỗi từ tương tự như "muốn muốn muốn".

Tiếng Oa Bao Nhục lanh lảnh vang dội chữ "muốn" muốn điếc cả tai.

Triển Ngải Bình cạn lời: "Bình thường bảo các con gọi cha mẹ thì không gọi, trái lại học từ muốn muốn muốn thì rất nhanh, muốn hả, không cho con, không cho các con, không cho anh trai, cũng không cho em gái, đây là của mẹ, là cha các con trồng cho mẹ."

Hai anh em nằm trong xe đẩy bất mãn cựa quậy lung tung.

Triển Ngải Bình cầm ở trên tay, kiên quyết không cho bọn chúng, cô còn muốn đem vào trong phòng làm việc cắm, quyết không thể để cho anh em bọn chúng phá hoại một buổi sáng có cảm giác trang trọng của cô.

"Muốn muốn muốn!"

"Không cho, mẹ cứ không cho, hừ!"

"Muốn muốn muốn!"

Triển Ngải Bình: "Muốn uống thuốc thì mẹ có thể cho các con, mẹ là bác sĩ, trong nhà cũng không có gì nhiều, chỉ có thuốc là nhiều nhất."

"Muốn!"

Lúc Khương Mỹ Huệ tới, ở bên cạnh nhìn tới sửng sốt, đây là mẹ ruột sao? Hai đứa nhỏ đều muốn, cô lại không cho, còn tranh cãi với bọn nhóc.

Trước đây cô ấy nhìn thấy những người mẹ kia, phần lớn là sẽ dung túng con cái, không phải chỉ là mấy đóa hoa thôi sao, con muốn thì cho bọn chúng chơi đùa một chút có làm sao.

Khương Mỹ Huệ không nhịn được nói: "Bác sĩ Triển, cả buổi sáng chỉ trêu con thôi."

Tiểu Thang Viên đá chân: "Muốn muốn muốn!"

Bình Luận (0)
Comment