Triển Ngải Bình nói: "Không cho, các con học được từ này ở đâu ra vậy? Sao cứ muốn muốn muốn hoài thế?"
Đứa nhỏ nhà bọn họ biết nói chuyện, hiểu ý, còn biết tìm mẹ muốn muốn muốn!
Khương Mỹ Huệ không nhịn được cười: "Nhìn đi, bác sĩ Triển, chị ép đứa nhỏ tới biết nói chuyện luôn nè."
Triển Ngải Bình: "… Không cho, mẹ cứ không cho đấy."
"Muốn!"
Triển Ngải Bình giơ tay lên quơ quơ bó hoa hồng trước mặt đứa nhỏ, hai nhóc con cố gắng đứng lên, ra sức duỗi tay tóm lấy hoa trong tay mẹ.
Khương Mỹ Huệ ở bên cạnh thổn thức: "Bác sĩ Triển thật có phương pháp giáo dục, ép thêm chút nữa, đâu chỉ biết nói, mà còn có thể đứng lên chạy."
Triển Ngải Bình đen mặt: "Tại sao phải cướp hoa của mẹ, đây là của mẹ."
"Muốn!"
Triển Ngải Bình bảo Khương Mỹ Huệ ôm bó hoa hồng, cô chạy về cắt mấy đóa "hoa tàn liễu rũ" còn nở trên đầu cành, cô cắt bỏ gai, cầm dụ hai đứa bé.
Tuy rằng đóa hoa tàn liễu rũ đã gục đầu xấu xí một chút, nhưng vẫn có cánh hoa màu đỏ đẹp đẽ, hai nhóc con không nhận thức, được dỗ yên lòng.
Hai nhóc cầm cánh hoa, rất vui vẻ không khóc quấy, giơ tay bứt cánh hoa màu đỏ.
Triển Ngải Bình nói với Khương Mỹ Huệ: "Trẻ con dễ dụ như thế đấy."
Hai đứa con ngốc nhà cô.
Khương Mỹ Huệ nói: "Thật là một người mẹ nhẫn tâm, chị dâu em không ác như chị đâu, Đại Bàn Kê chỉ cần quấy là chị ấy đã lo lắng không thôi."
"Vẫn là bác sĩ Triển có kinh nghiệm."
Triển Ngải Bình: "Đúng vậy, cũng không thể vì đứa nhỏ khóc quấy mà nuông chiều được."
"Em sẽ không cảm thấy chị hẹp hòi đấy chứ, hoa cũng không nỡ cho đứa nhỏ —— ngoan, đứa con ngốc, không thể ăn." Triển Ngải Bình vươn tay vỗ vỗ móng vuốt nhỏ của con trai mình, đề phòng bọn chúng tước cánh hoa lung tung.
Khương Mỹ Huệ: "Đổi thành em em cũng không nỡ, hoa này rất đẹp."
"Đúng vậy, đưa chị đi." Triển Ngải Bình đưa tay muốn nhận lấy hoa hồng từ trong tay Khương Mỹ Huệ, cô cầm được bó hoa, lại phát hiện Khương Mỹ Huệ không nỡ buông tay.
Khương Mỹ Huệ ôm hoa, cô ấy không khống chế được tay mình. Khương Tiểu Muội chưa từng trải nghiệm, thì ra cảm giác ôm một bó hoa lại đẹp như vậy, cô ấy cũng rất muốn ôm một bó hoa đi làm.
Khó trách bác sĩ Triển không nỡ cho đứa nhỏ chà đạp.
Triển Ngải Bình: "…"
Đệt, sẽ không phải lại có một người muốn cướp hoa của cô đấy chứ.
Con trai con gái cũng không thể cướp bó hoa từ trong tay cô được, Khương Tiểu Muội lại càng không thể.
Triển Ngải Bình cầm bó hoa hồng, dùng sức một chút, lấy được ôm vào trong ngực của mình. Cô ôm bó hoa hồng, tâm tình vô cùng tốt đẹp, mà Khương Mỹ Huệ thì lại trơ mắt nhìn bó hoa hồng rời xa cô ấy.
Sau khi ôm được một bó hoa hồng, nhớ lại ba đóa hoa hồng trước đó cô tặng đã không đáng chú ý nữa.
Khương Mỹ Huệ không nhịn được nói: "Bác sĩ Triển, chị cũng tặng em mấy đóa hoa đi."
Triển Ngải Bình vô tình từ chối: "Không được, bây giờ không được, vị tham mưu trưởng Cố nhà chị hẹp hòi cực kì, anh ấy không cho phép chị tặng hoa hồng cho người khác, nhưng sau này hoa hồng nhà chị nảy mầm thì có thể đưa cho em, đến lúc đó tự em trồng hoa hồng đi."
Nếu như cô lại chủ động tặng hoa hồng cho người khác, người kia sẽ dạy dỗ cô một cách mạnh bạo vào buổi tối.
Ký ức lần trước đó cũng chưa phai.
"Thế à? Dễ giận như vậy, hai vợ chồng các chị đều hẹp hòi như nhau." Khương Mỹ Hoa không có được hoa hồng hừ hừ vài tiếng, "Hoa hồng con phải bao lâu mới có thể lớn được như thế?"
Triển Ngải Bình nói: "Nhanh thì mấy tháng."
Chậm thì phải một hai năm.
Khương Mỹ Huệ thất vọng nói: "Hả? Còn phải cần mấy tháng à."
Triển Ngải Bình nói: "Em còn phải tưới nước bón phân, cắt tỉa cành cho chúng nó nữa."
Khương Mỹ Huệ: "…"
"Bác sĩ Triển, chị còn thanh thản lo lắng cho những cây hoa có gai này mỗi ngày hả?"
Triển Ngải Bình nói: "Để chồng chị lo."
Khương Mỹ Huệ thở dài nói: "Em cũng muốn tìm người chồng biết trồng hoa cho em."
Triển Ngải Bình nói: "Sẽ tìm được thôi."
Khương Mỹ Huệ khịt khịt mũi: "Em thật khổ sở, lúc trước nhận được ba đóa hoa hồng chị tặng, em mới không đau khổ như thế."
"Em biết những người đàn ông kia đều ghét bỏ em, bác sĩ Triển, chị cũng sẽ không ghét bỏ em chứ?" Khương Mỹ Huệ nhìn cô một cách tội nghiệp.
Triển Ngải Bình im lặng không lên tiếng nhìn cô ấy: "…"
Có phải là người trong viện gia chúc các cô đều thuộc phái hành động không.
Triển Ngải Bình nói: "Có phải là chị tặng em mấy đóa hoa thì em sẽ không khó chịu không?"
Khương Mỹ Huệ gật đầu.
Triển Ngải Bình lắc ngón trỏ ở trước mặt cô ấy, môi đỏ vô tình phun ra một chữ: "Không."
Khương Mỹ Huệ: "…"
"Muốn muốn muốn!"
Nghe hai người lớn bọn họ trò chuyện, hai nhãi con đang bi bô tập nói liên tục kêu "Muốn".