Triển Ngải Bình bất đắc dĩ: "Ai dạy các con vậy? Muốn muốn muốn? Muốn cái gì mà muốn? Đàng hoàng kêu cha với mẹ đi."
Tiểu Thang Viên kiên định nói: "Muốn muốn muốn!"
Khương Mỹ Huệ không có được hoa, thấy thế có hơi cười trên sự đau khổ của người khác: "Bác sĩ Triển, xem ra đứa nhỏ nhà chị không nghe lời lắm."
"Ăn một mình không tốt đâu."
"Chị chia hoa cho chúng em, không phải là ai ai cũng vui vẻ sao."
Triển Ngải Bình: "Biết tại sao chị vào bệnh viện Nham Tâm làm bác sĩ không? Bởi vì tâm chị vững như đá đó."
Khương Mỹ Huệ: "…"
Tâm vững như đá?
"Em đến bệnh viện Nham Tâm làm đầu bếp, cũng là bởi vì tâm em cứng như đá?"
Khương Mỹ Huệ gật gù: "Em nhớ rồi, sau này em sẽ nói như vậy cho anh em nghe."
Triển Ngải Bình: "…"
Đoàn trưởng Khương sẽ không trách cô dạy hư em gái mình chứ?
Có điều Triển Ngải Bình cảm thấy trò chuyện với Khương Mỹ Huệ rất thú vị.
Các cô vào trong bệnh viện, Triển Ngải Bình cầm một bình truyền nước rỗng, chứa đầy nước sạch, cắm mấy đóa hoa hồng tươi mới vào trong bình, chỉ là đáng tiếc không cắm được nhiều lắm.
Triển Ngải Bình sờ cằm, nhìn bình truyền nước, lại nghĩ tới bình sữa mình mua lúc trước.
Cô vẫn luôn nhăm nhe mấy bình sữa của con mình.
Dùng đồ hộp cắm hoa quá thô, cô thích bình thủy tinh nhỏ hơn một chút, tốt nhất miệng bình nhỏ hơn một chút, nhưng lại không thể quá nhỏ, quá nhỏ thì không bỏ vào được mấy bông.
Cái bình này cũng không thể quá cao, quá cao cũng không đẹp.
Vẫn là bình sữa của con thích hợp nhất.
Triển Ngải Bình cắm hoa hồng vào, cô hứng nước trên tay, tưới vào trên cánh hoa hồng đỏ tươi, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, hạt nước trên cánh hoa phản xạ ra tia sáng óng ánh.
Cánh hoa màu đỏ mang theo vẻ quyến rũ xinh đẹp như nhung tơ, như là cảm giác ngọt ngào của tình yêu, đỏ đến mức nồng cháy như lửa.
Triển Ngải Bình cúi đầu hít một hơi hương hoa hồng, nghĩ thầm: tình yêu a.
Cô há mồm cắn một cánh hoa.
Cánh hoa hồng tươi ăn vào thơm ngọt, hơi xốp, còn có chút vị đắng nhàn nhạt, Triển Ngải Bình lại cắn một cánh hoa, càng ăn càng ngon.
Triển Ngải Bình nhìn hoa hồng bị mình gặm hơn nửa, cô trầm tư: "…"
Cố Thịnh nói không cho cô tặng hoa hồng cho người khác, chứ không nói không cho cô gặm hoa hồng.
Hành vi như vậy của cô cũng không thể hiện ra ở trước mặt đứa nhỏ, nếu không bọn chúng nhất định sẽ nói mẹ "chỉ cho châu quan phóng hỏa, không cho bách tính đốt đèn."
—— Quả thực như là bị chó gặm.
Triển Ngải Bình yên lặng đổi một cành hoa hồng khác cắm vào, tạo hình cho bình hoa.
Đáng tiếc, không có điện thoại di động, không có máu chụp hình, không thể để cô chụp bức ảnh văn phòng lúc này của cô, nếu như chờ sau này nhà cô có thể có một vườn hoa hồng thì cô sẽ thường xuyên mang một bó hoa đi làm.
Triển Ngải Bình nhai luôn cả cánh hoa còn sót lại.
Cô ăn hoa hồng cũng không khác gì trâu gặm mẫu đơn.
Bởi vì có hoa tươi, ngày hôm nay Triển Ngải Bình đi làm tâm trạng rất tốt, cứ thế
kéo dài đến trưa, buổi chiều một người khác trong dàn bác sĩ khoa ngoại, Trần Lập Hòa tìm đến cô.
Trần Lập Hòa chính là cái người đầu to hơn chút, so với Lưu Xã Lương, kiến thức cơ bản của Trần Lập Hoa không vững chắc bằng anh ta, thường ngày cũng không chăm học khổ luyện, làm sư ngày nào, gõ mõ ngày ấy.
Triển Ngải Bình cũng không có gì không hài lòng với anh ta, tuy rằng Trần Lập Hòa không tiến bộ, nhưng anh ta chưa từng xảy ra sai lầm gì, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, không cầu tiến, cũng không cản trở, tương tự như người không có dã tâm gì, đoán chừng là đã chuẩn bị tinh thần chết già ở bệnh viện hương trấn này rồi.
Đầu của anh ta không phải to một cách bình thường, sau gáy rất tròn, lông mày thì nhạt, người trông hiền lành, ngày thường hay nói chuyện với người khác.
Triển Ngải Bình cười nói: "Bác sĩ Trần, anh tìm tôi có chuyện gì?"
Trần Lập Hòa rất do dự, anh ta nhíu mày, bởi vì lông mày của anh ta quá thưa thớt, vì thế anh ta cau mày cũng không rõ ràng lắm.
Triển Ngải Bình thấy anh ta như vậy, suy đoán có lẽ không phải chuyện công việc thì là trong cuộc sống, bởi vì chuyện chia phòng mà xảy ra tranh cãi?
Bệnh viện bọn họ bởi vì vấn đề phòng ốc đã xảy ra tranh cãi mấy lần, có người ồn ào đòi đổi phòng, có người ghét bỏ phòng ốc… Không thiếu gì cả.
Triển Ngải Bình tiếp tục hỏi: "Là chuyện ở phương diện cuộc sống sao?"
Nếu bác sĩ trẻ tuổi như Trần Lập Hòa chuẩn bị xem mắt kết hôn, nhà ở bây giờ quả thật không đủ ở, Triển Ngải Bình còn nhớ hai người Trần Lập Hòa và Lưu Xã Lương chen chúc chung một phòng, nếu như bọn họ muốn kết hôn, nhất định phải dời ra ngoài.