"Trước đây em từng nhìn trúng kiểu tướng mạo này, nhưng bọn họ đều không lọt mắt em, không nghĩ tới anh ấy tinh mắt như thế, bác sĩ Triển, chị phải xác định, chị không gạt em thật chứ?"
Triển Ngải Bình nói: "Thật sự không lừa em."
Khương Mỹ Huệ cười hì hì vài tiếng: "Bác sĩ Triển, chị có thể cho em mượn mấy cây hoa hồng nhà chị không?"
Triển Ngải Bình: "Không được, chị đã nói rồi, chồng chị không cho chị tặng hoa hồng cho người khác."
"Em có thể đi xin người trong thôn, hoa hồng cũng không phải thứ hiếm có gì, chị thấy trong thôn có mấy nhà trồng hoa hồng cả trước lẫn sau nhà."
Khương Mỹ Huệ vô cùng căng thẳng: "Nhưng hoa hồng nhà người ta không có nở đẹp bằng nhà chị."
Triển Ngải bình nói: "Đều giống nhau thôi."
Khương Mỹ Huệ: "Bác sĩ Triển, van xin chị, chị cho em một nhành hoa hồng thôi."
Triển Ngải Bình vững tâm từ chối: "Không được."
Cô chỉ là nhổ chút lông da của bác Trương, hiện tại sao lại có một đống người muốn nhổ lông da của cô chứ.
Người nhổ lông da sẽ bị nhổ lại à?
"Bác sĩ Triển, chị cho một một nhành hoa hồng thôi." Khương Mỹ Huệ ra vẻ tội nghiệp, "Lỡ như em không xem mắt thành công thì làm sao bây giờ?"
Triển Ngải Bình: "Hoa không phải trọng điểm, trọng điểm là một người giống như em."
"Sao hoa hồng không phải là trọng điểm, anh ấy cũng nói em cầm hoa hồng nhà chị nhìn rất đẹp, lỡ như không phải hoa hồng nhà chị, anh ấy sẽ cảm thấy khó coi thì sao."
Triển Ngải Bình đau đầu: "Sẽ không có chuyện đó đâu."
"Bác sĩ Triển…"
Hai nhóc con ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, trong miệng toàn là "muốn muốn muốn!"
Khương Mỹ Huệ: "Bác sĩ Triển, chị đừng vô tình như vậy, tâm như cục đá có gì tốt, em thấy chị tâm như đậu hũ mới đúng, chị nói có phải không?"
"Chị cho em hoa hồng, mỗi ngày em đưa đậu hũ cho chị."
Triển Ngải Bình đau đầu: "Chị phải đi về hỏi ý kiến của anh Cố nhà bọn chị đã."
Khương Mỹ Huệ nói: "Chị lén đưa hoa cho em, tham mưu trưởng Cố nhà các chị không biết đâu."
"Cho em một đóa, anh của em chắc chắn sẽ biết ngay, anh của em biết rồi, anh Cố nhà bọn chị còn có thể không biết sao?"
Khương Mỹ Huệ: "Em không cho anh của em biết, chị cũng không để tham mưu trưởng Cố biết, đây là bí mật của phụ nữ chúng ta, đừng để cho đám đàn ông bọn họ biết là được."
Triển Ngải Bình nói: "Chị không phải người không có nguyên tắc như vậy, chị mới bảo đảm với anh ấy, nếu không, Mỹ Huệ, chị tìm người khác xin hoa hồng giúp em."
"Chị bảo đảm, chị bảo đảm bác sĩ Trần chắc chắn lại nói em cầm hoa đẹp cho coi."
"Nếu như anh ta dám nói em không đẹp, chị cầm dao chém anh ta."
Khương Mỹ Huệ nhịn không được nở nụ cười: "Thật à?"
"Thật." Triển Ngải Bình gật đầu liên tục: "Em yên tâm đi."
Thời đại này xem mắt có thể xảy ra chuyện gì?
Triển Ngải Bình nói với Khương Mỹ Huệ: "Em phải xác định tâm ý của mình trước, đừng bởi vì người ta khen em đẹp, em đã không tìm được phương hướng, bị người nắm mũi dẫn đi."
"Bác sĩ Triển, chị yên tâm đi, em không ngu ngốc đến như vậy."
"Tướng mạo của anh ấy, em quả thực rất thích, đầu anh ấy còn to hơn đầu anh trai em, lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, em đã có hơi rung động, nhưng lòng em nghĩ chắc chắn anh ấy không thích loại người như em nên em mới không suy nghĩ lung tung."
Triển Ngải Bình: "…"
"Tự em xem rồi làm đi."
Triển Ngải Bình về đến nhà, chờ Cố Thịnh về, cô bèn nói với Cố Thịnh: "Con người không thể đi ra ngoài khoe khoang mù quáng, sẽ gặp báo ứng."
Cố Thịnh thở dài nói: "Anh trở về xem, hoa của chúng ta ít đi 11 đóa, em lại đưa cho người nào? Không phải em mới bảo đảm với anh à."
"Nói chuyện không đáng tin." Cố Thịnh nặn mặt cô tỏ ý trừng phạt.
Triển Ngải Bình khiếp sợ: "Anh cũng thật là lợi hại, ngay cả em hái 11 đóa mà anh cũng biết, anh quá giỏi rồi. "
Cố Thịnh nói: "Anh đâu chỉ biết là 11 đóa, mọc ở nơi nào anh cũng biết."
Triển Ngải Bình ôm anh, dựa đầu ở trong lồng ngực của anh, hôm nay, cô cũng rất oan ức, "Biết tham mưu trưởng Cố anh lợi hại, quan sát tỉ mỉ, năng lực ghi nhớ mạnh."
"Sáng sớm em cắt 11 đóa hoa muốn cắm trong văn phòng mà thôi."
Cố Thịnh ôm ngang cô lên: "Không nói sớm, trách oan em."
Triển Ngải Bình thổn thức: "Anh không biết ngày hôm nay của em trải qua nhấp nhô cỡ nào đâu, em mới vừa cột hoa thành một bó, con trai con gái anh đã oa oa kêu to ‘muốn muốn muốn’, bọn chúng muốn cướp hoa trong tay em, em không dễ gì mới làm yên lòng hai chúng nó thì Mỹ Huệ lại cầm bó hoa của em không nỡ trả lại cho em."