Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 366 - Chương 366. Hoa Hồng 8

Chương 366. Hoa hồng 8 Chương 366. Hoa hồng 8

"Cái này cũng chưa hết!"

Cố Thịnh nhíu mày: "Sau đó thì sao?"

"Hôm nay, anh biết có bao nhiêu người tìm em xin không? Một, hai ba, bốn năm... Nói không hết, người này nói với em, bác sĩ Triển, tôi có thể lấy một đóa không? Người kia cũng nói với em, bác sĩ Triển, tôi có thể lấy một đóa không?"

Một tay Cố Thịnh ôm cô, một tay khác sờ đầu cô: "Vậy em tặng người ta rồi hả?"

"Em không đưa, em nói với các cô ấy, anh chồng nhà em hẹp hòi, mà lòng em thì cứng như đá." Triển Ngải Bình ôm lấy cổ của anh, cả người thuận thế nằm lên, bò lên lưng Cố Thịnh, ngồi ở trên bả vai của anh, sờ sờ đầu anh.

"Em muốn thử ngồi ở một bên bả vai anh."

Cố Thịnh nói: "Hai ta sớm muộn cũng có thể vào đoàn xiếc thôi."

"Anh đừng có nói lung tung." Triển Ngải Bình bóp lỗ tai của anh: "Nếu như anh nói nữa, em sẽ ghi nhớ ở trong lòng, lỡ như chờ sau này bệnh viện của bọn em tổ chức hoạt động chúc mừng năm mới, em sẽ kéo anh đi diễn xiếc đó."

Cố Thịnh: "…"

"Triển Đại Bình Bình, em có thể có được da mặt dày bậc này, anh có cái gì mà nghĩ không thông suốt chứ?"

Triển Ngải Bình bất đắc dĩ: "Da mặt thật dày."

"Đúng rồi, con chúng ta cả ngày ‘muốn muốn muốn’ là học từ ai vậy? Những cái khác thì không học được, cứ ‘muốn muốn muốn’."

Cố Thịnh sờ mũi, cụp mắt buồn cười: "Ai bảo bọn chúng có một người mẹ làm bác sĩ, may mà không thành ‘thuốc thuốc thuốc’ đó."

Triển Ngải Bình: "Anh cố ý xuyên tạc ý của em."

Cố Thịnh: "Đứa nhỏ biết biểu đạt chính mình em còn không vui? Sau này chúng lại gọi em là mẹ, nhất định là biết em là mẹ."

Triển Ngải Bình nói: "Ba tuổi đã thấy già, mới vừa biết nói đã luôn mồm ‘muốn muốn muốn’, luôn cảm thấy như là hai nhóc quỷ đòi nợ."

"Em mới đừng nói lung tung." Cố Thịnh nói: "Anh cảm thấy tốt vô cùng, dù

sao cũng hơn Đại Trửu Tử nhà kế bên, Đại Trửu Tử này mới vừa học nói, cả ngày gọi người ta là cha, nó còn gọi anh là cha vài tiếng đấy."

Triển Ngải Bình nói: "Cũng gọi em là cha."

"Đúng vậy." Cố Thịnh hết sức vui vẻ: "Anh cũng không muốn con trai con gái anh kêu người khác là cha đâu."

Triển Ngải Bình lắc đầu cười nói: "Cha nhà ta thật bá đạo."

"Hai nhóc quỷ đòi nợ của nhà chúng ta dù sao cũng hơn đứa nhận người chung quanh là cha."

Triển Ngải Bình nói: "Em lại cảm thấy nhận cha rất tốt, thêm một người cha, thêm một chỗ dựa."

Cố Thịnh: "… Đứa nhỏ chỉ có một mình anh là cha thôi!"

"Giấm này mà anh cũng ăn?"

Được thôi, đứa nhỏ chỉ có thể gọi một người là cha.

Triển Ngải Bình nghĩ mình cũng không muốn hai nhóc ngốc gọi người khác là mẹ, lúc dạy bọn chúng nói chuyện, nhất định phải cẩn tắc vô ưu.

Cũng đừng gọi cha mẹ lung tung.

Hiện tại hai đứa nhỏ đã có thể một mình đứng lên, Triển Ngải Bình định dạy hai bọn chúng học đi, cũng muốn dạy nói chuyện, hai anh em này rất thích nói chuyện, từ sáng đến tối như hai nhóc lắm lời, hai anh em anh một câu em một câu trò chuyện với nhau, người bên ngoài không nghe hiểu hai chúng nó rốt cuộc đang nói cái gì, nhưng hai chúng nó nói chuyện vô cùng hăng say, thậm chí có thể nói hơn nửa ngày.

Hai nhóc con sắp tròn một tuổi rồi.

Dù cho không mượn được hoa hồng từ tay Triển Ngải Bình, thế nhưng hai người Khương Mỹ Huệ và Trần Lập Hòa phát triển cấp tốc. Hai người này quả thực là ăn nhịp với nhau, ở trong bệnh viện đầu mày cuối mắt, Triển Ngải Bình cũng thấy ngứa mắt.

Buổi trưa đi nhà ăn lấy cơm, lại nhìn thấy Khương Mỹ Huệ múc một muôi thức ăn to cho Trần Lập Hòa, bây giờ cô ấy rất chú ý hình tượng, sáng sớm lúc đi ra cửa giống như một con ong mật nhỏ chăm chỉ, hỏi cô: Bác sĩ Triển, em như vậy có đẹp không? Đẹp không chị? Chị nói xem anh ấy có thích không?

Đẹp, ngoại trừ đẹp, Triển Ngải Bình có thể nói gì đây?

Sau khi hai người bọn họ bắt đầu quen nhau, Trần Lập Hòa cũng dần cầu tiến hơn, mỗi ngày khí sắc hồng hào, ngọt ngào trong mật ngọt với Khương Mỹ Huệ, sau khi được khích lệ, ra sức làm việc trong bệnh viện.

Nhìn thấy chuyển biến như vậy, Triển Ngải Bình nghĩ tình yêu quả nhiên thúc

đẩy người ta hăng hái tiến lên.

Chỉ là sau khi hai người ở bên nhau, Lưu Xã Lương lại có hơi khó chịu trong lòng.

Bình Luận (0)
Comment