Lưu Xã Lương và Trần Lập Hòa ở chung một phòng, sau khi Trần Lập Hòa hẹn hò ngày nào cũng tinh thần phơi phới, anh ta đều để trong mắt, Khương Mỹ Huệ là một đầu bếp, cô ấy đã tặng cho Trần Lập Hòa không ít đồ ăn vặt, Trần Lập Hòa cũng theo đó ăn mập lên, ngày ngày khí sắc hồng hào.
Đây còn không phải chỗ khiến Lưu Xã Lương tức giận nhất, điều anh ta tức giận nhất là Khương Mỹ Huệ có một anh trai ruột làm đoàn trưởng, anh ta cùng vào bệnh viện với Trần Lập Hòa, rõ ràng cái gì anh ta cũng dẫn trước, nhưng Trần Lập Hòa bây giờ lại có thể cưới được em gái ruột của đoàn trưởng, còn có thể sống cuộc sống thoải mái ăn ngon uống ngon.
Cả ngày cả đêm anh ta đều bị nỗi đố kỵ dày vò.
Cho tới một ngày bạo phát ra.
"Không hay rồi, đánh nhau rồi, bên kia đánh nhau rồi!"
Một căn phòng máu tanh nhất trong bệnh viện, phòng dùng để khâu ngoại thương cho bệnh nhân thường ngày, lúc này giương cung bạt kiếm, bác sĩ Trần và bác sĩ Lưu náo loạn lên, thậm chí còn động thủ, ngoài hai người họ giằng co trong phòng còn có một người đàn ông cao lớn đang đứng, Lưu Xã Lương và người đàn ông đó cùng trừng Trần Lập Hòa, trên mặt Lưu Xã Lương có vết thương, là Trần Lập Hòa làm.
Trước sau không ít người vây quanh xem náo nhiệt, thậm chí có người đang truyền nước, què chân, cũng giống như hươu cổ dài, nhón chân nhìn vào trong.
"Hai bác sĩ đánh nhau rồi?"
"Tới bệnh viện khám bệnh còn có kiểu niềm vui này?"
"Hình như còn là vì phụ nữ..."
Có người quấn nẹp trên tay, cũng vội vã xách túi thuốc chạy tới, không thể nào giành được vị trí cửa, anh ta chỉ đành lấn sang bên cửa sổ.
Xem người khác đánh nhau là một niềm vui lớn.
"Sao vậy? Sao bên đó lại có nhiều người vây kín thế?"
Nhân viên y tá của bệnh viện cũng phát hiện tình huống bên này, chạy tới thăm dò tình hình, y tá Lan Lan và y tá Liễu nhìn ở ngoài cửa sổ, Lan Lan nói: "Hỏng rồi, đây là sắp đánh nhau rồi? Tôi đi tìm phó viện trưởng..."
Lan Lan xoay đầu chạy đi tìm Triển Ngải Bình.
Lưu Xã Lương ở trong phòng nôn ra một ngụm nước bọt: "Đồ chó cậu, vô liêm sỉ, cậu còn dám đánh người, mọi người tới xem thử là cậu ta động thủ trước, cậu ta vô liêm sỉ, còn đánh người."
Trần Lập Hòa bình thường không thích nói chuyện lắm, lúc này bị ép buộc, khàn giọng hét lớn một tiếng: "Họ Lưu kia, cậu chẳng là cái thá gì."
Bệnh nhân bên ngoài cười ha ha: "Các người xem bọn họ một người đầu to, một người đầu nhỏ, đều nói đối phương chẳng là thá gì, anh nói có thú vị không?"
"Hai bác sĩ bọn họ cãi cái gì chứ? Đều thích một cô gái?"
Lưu Xã Lương nói: "Cậu ta chính là đứa nhặt giày rách."
Trần Lập Hòa kích động xông lên, anh ta nắm lấy cổ áo của Lưu Xã Lương: "Mày ăn nói lung tung cái gì?"
Người đàn ông bên cạnh Lưu Xã Lương, Tôn Chương, kéo Trần Lập Hòa ra, vươn tay đẩy Trần lập Hòa ngã xuống đất, anh ta phun một bãi nước bọt lên đất: "Nói mày vô liêm sỉ, một người phụ nữ xấu như thế mà mày còn khen được, còn khen cô ta giống như đóa hoa hồng, làm anh em của tao buồn nôn tới mức cơm cũng không nuốt trôi, hôm nay là tới dạy dỗ mày."
Tôn Chương là tên côn đồ trong thôn gần đây, rất vô lại, cha là liệt sĩ, anh ta từng có xích mích với đoàn trưởng Khương, lần này cố ý tới gây chuyện, anh ta là tới sỉ nhục mắng mỏ Khương Mỹ Huệ, báo thù đoàn trưởng Khương.
Lưu Xã Lương ăn nhịp với anh ta, hai người liên hợp cùng gây sự, đứa trẻ biết khóc mới có sữa uống.
Tôn Chương tiếp tục mắng: "Trai xấu gái xấu, mày không phải là biết bám đít sao? Bám đít đám làm quan đó, chèn ép bách tính bình dân bọn tao, người ta là em gái của đoàn trưởng, mày liền đi liếm chân của ả, mày giống như phó viện trưởng của chúng mày, rất buồn nôn."
"Tránh ra tránh ra!" Khương Mỹ Huệ đã nghe được chuyện này, cô ấy chen trái chen phải, chen vào trong phòng, cô ấy đỡ Trần Lập Hòa lên: "Các anh muốn làm gì, các anh dám gây chuyện ở bệnh viện, công an sẽ bắt các anh."
"Ây yo, uy phong lớn quá, tao sợ quá!" Tôn Chương cười ha ha, anh ta ỷ mình là con cái của liệt sĩ, trước giờ vô pháp vô thiên, người trong công xã luôn nhẫn nhịn với anh ta, không dám trêu chọc anh ta.
Nhà Tôn Chương nghèo rớt mồng tơi, chỉ biết trộm gà bắt chó, nhưng lúc này càng nghèo càng quang vinh, anh ta cảm thấy mình là người vinh quang nhất, ai dám trêu chọc anh ta, vậy chính là tư tưởng không đúng đắn.