Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 368 - Chương 368. Thôi Nôi 2

Chương 368. Thôi nôi 2 Chương 368. Thôi nôi 2

Tôn Chương quay đầu nhìn người hóng náo nhiệt bên ngoài, hét lớn: "Các người tới xem thử, đây chính là em gái của đoàn trưởng, em gái đoàn trưởng cậy thế hiếp người, bệnh viện các người vô liêm sỉ quá."

Một người hóng náo nhiệt ở bên ngoài hỏi: "Sao lại vô liêm sỉ?"

Tôn Chương nói: "Ép người ta cưới con đàn bà xấu này, không cưới sẽ không có tiền đồ."

"Các người nói chuyện này có tởm không?"

Người hóng náo nhiệt bên ngoài rất chấn kinh: "Còn ép cưới vợ?"

Tôn Chương chỉ Khương Mỹ Huệ: "Còn là con vợ vừa mập vừa ngu thế này, cậy là em gái của đoàn trưởng thì tới bệnh viện chọn chồng, ai không cưới ả, ả sẽ liên hợp với phó viện trưởng hủy hoại người đó."

"Bác sĩ Lưu bị họ ức hiếp đủ rồi."

"Đây còn có vương pháp hay không? Rất vô liêm sỉ."

"Tên họ Trần đó còn khen con đàn bà xấu xí này xinh đẹp, vì tiền đồ, vì lấy lòng phó viện trưởng, chuyện gì anh ta cũng làm được, ở cái bệnh viện rách này của họ, bác sĩ chăm chỉ cố gắng không được coi trọng, loại tà môn ngoại đạo này bay đầy trời."

"Các người nói có hợp lý không? Có phải nên làm ầm lên không!"

Một đám quần chúng bên ngoài không hiểu nhìn nhau, trong đám người lại có người giơ tay lên: "Không hợp lý, phải làm ầm lên!"

"Con ả này cũng xấu quá trời, sao còn có thể ép người ta cưới chứ? Đã bao nhiêu tuổi rồi? Chắc chắn là chiếc giày cũ rách."

Nghe những lời này, sắc mặt Khương Mỹ Huệ trắng bệch, Lưu Xã Lương ở một bên vô cùng đắc ý, anh ta phải làm lớn chuyện lên, kết quả của sự việc, cùng lắm là điều anh ta đi, nếu không anh ta sẽ báo cáo lên, anh ta gây sự đó, anh ta có trợ thủ tốt như Tôn Chương, cuối cùng ngồi làm ngư ông đắc lợi.

Anh ta tuyệt không thể tha thứ việc Trần Lập Hòa, người thua kém anh ta mọi mặt được bác sĩ Đàm coi trọng, giành mất cơ hội cho anh ta làm phẫu thuật, càng không thể nhẫn nhịn Trần Lập Hòa cưới em gái của đoàn trưởng làm vợ, sống cuộc sống thăng quan tiến chức.

"Cậu câm miệng! Cậu câm miệng..." Trần Lập Hòa tức tới đỏ mắt, anh ta xông lên, đấm vào mặt của tên côn đồ Tôn Chương, Tôn Chương đang đắc ý mất cảnh giác bị anh ta đánh chuẩn xác: "Đcm, mày dám đánh ông đây."

Tôn Chương vốn còn sợ không đủ hot, lần này đối phương dám động vào anh ta, anh ta càng không khách sáo, anh ta tiến lên đấm lên mặt Trần Lập Hòa, Trần Lập Hòa ngã xuống đất, dụng cụ rượu cất dùng để tiêu độc bên cạnh rơi xuống đất văng tung tóe, mảnh thủy tinh la liệt trên đất.

"Ầm...ầm."

Thủy tinh bay tứ tung, người hóng náo nhiệt bên ngoài giật mình lui ra sau một bước, đã lớn chuyện rồi.

Tôn Chương châm chọc nói: "Mang giày rách cũng không cho người ta nói?"

"Tránh ra!" Lúc này Triển Ngải Bình chạy tới, đúng lúc nghe thấy câu giày rách này, người bên cạnh im như thóc, nhìn thấy Triển Ngải Bình tới, tự giác nhường ra một con đường cho cô.

Trong đám người có một người phụ nữ nói: "Bác sĩ Triển, cô đừng qua đó, bên đó đánh nhau đó, coi chừng bị thương."

"Bác sĩ nam nào ở bệnh viện các cô cũng không lên khuyên thử."

"Cái này ai dám khuyên, đã ầm ĩ thành thế này, bên trong còn có dao...dồn ép quá sẽ xảy ra chuyện lớn." Đây là nơi khâu và xử lý ngoại thương, giống như một phòng học lớn, có cửa trước sau, chính giữa có hai cái giường điều trị bệnh nhân màu đỏ lớn, bên trên có tủ, để các loại dụng cụ điều trị.

Ở đây có kim, có dao, có kẹp, có kéo...Trên sàn nhà đang vung vãi mảnh thủy tinh sắc nhọn, còn có chấm máu màu đỏ do bệnh nhân trước để lại, trông cực kỳ ghê rợn, mùi nước khử trùng lạnh lẽo trong không khí càng khiến người ta không rét mà run.

"Bác sĩ Triển, cô đừng tới đó." Một người phụ nữ trong đám người thấy Triển Ngải Bình muốn đi vào, vội vàng lên tiếng gọi cô lại.

Triển Ngải Bình là nhân vật nổi tiếng của mấy công xã quanh đây, y thuật của cô tốt, đối nhân xử thế tốt, còn có câu chuyện khoa học lúc trước của cô, đều khiến người nông thôn bình thường có hảo cảm với cô, đặc biệt là phụ nữ nông thôn.

Lúc này tình huống bên trong căng thẳng, mấy phụ nữ sợ cô vào sẽ bị thương.

"Sao không gọi đàn ông tới khuyên."

Triển Ngải Bình mặc áo blouse, mái tóc đen mượt của cô được buộc lên, mũi ngọc thẳng tắp, môi anh đào, càn cổ mảnh khảnh, dưới áo blouse là một đoạn mắt cá chân trắng nõn gầy gò, giày da đen bên dưới thanh tú uyển chuyển.

Bình Luận (0)
Comment