Tôn Chương thấy cô, không nhịn được nuốt nước bọt, bình thường không thể gặp được người phụ nữ xinh đẹp cực phẩm như vậy.
Anh ta chỉ từng nghe nói về phó viện trưởng Triển này, chưa từng gặp được.
Nhưng anh ta cũng không bị mỹ nhân mê hoặc mất đi lý trí, Tôn Chương vừa nãy còn mắng phó viện trưởng, còn có người hô ứng theo, nhưng sau khi Triển Ngải Bình xuất hiện, Tôn Chương phát hiện không ít người lại hướng về người phụ nữ xinh đẹp này.
Anh ta từng nghe truyền thuyết liên quan tới Triển Ngải Bình, trước đây còn đồn cô là một yêu tinh, chuyên mê hoặc tâm trí, cô còn ăn nhau thai.
Chắc cô sẽ không thật sự có bản lĩnh mê hoặc tâm trí chứ?
Triển Ngải Bình lạnh lùng nói: "Các người đang ầm ĩ cái gì?"
Tôn Chương nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, trong lòng ngứa ngáy, bình thường ở trong thôn, anh ta thích trêu chọc các cô gái xinh đẹp bên đường, nhưng thấy Triển Ngải Bình, anh ta không có chút thương hoa tiếc ngọc nào, mà là muốn ức hiếp cô, ức hiếp loại mỹ nhân như hoa như ngọc này tới đỏ mặt khóc lóc.
"Cô hỏi tôi ầm ĩ cái gì? Thì ầm ĩ các người chẳng phải đồ tốt lành gì, ỷ quyền ép người, ép đàn ông cưới vợ heo, giày rách bươm!"
Lời của anh ta rất chói tai, cả căn phòng đều vang vọng giọng nói của anh ta.
"Bốp!" Một cái bạt tai thanh thúy vang lên, Triển Ngải Bình giơ tay đánh lên mặt anh ta: "Miệng ăn nói sạch sẽ chút."
Cái bạt tai này của Triển Ngải Bình dọa người vây xem giật mình.
Tôn Chương nổi trận lôi đình, anh ta lại bị một người phụ nữ đánh: "Đám đàn bà thối cô lại dám đánh tôi."
Tôn Chương đảo tròng mắt, anh ta giơ tay lên muốn chụp lấy trước ngực của Triển Ngải Bình, anh ta không chỉ muốn chạm ngực cô, anh ta còn muốn sờ mông cô, chiếm hết tiện nghi của cô.
Triển Ngải Bình bắt lấy tay của anh ta, vặn một cái răng rắc, Tôn Chương chưa từng nghĩ mình không thể chộp được nơi mềm mại đó, ngược lại bị phụ nữ túm lấy tay, Triển Ngải Bình trở tay vặn cánh tay của anh ta, đá vào mông anh ta một cái, Tôn Chương loạng choạng lăn về trước, ngồi phịch lên vụn thủy tinh vỡ nát trước đó.
"A!!!"
Quần chúng vây xem tê rần da đầu, có một phụ nữ không nhịn được bật cười, người bên cạnh nhìn cô ta, phụ nữ choàng khăn xanh nói: "Tự làm tự chịu."
Người vây xem đều cười lên: "Ha ha ha ha..."
Ban nãy, người vây xem đều là người hóng náo nhiệt không chê chuyện lớn, họ không sợ cái khác, chỉ sợ không xem vui vẻ.
"Cười cái gì!" Trong mông của Tôn Chương đã cắm vào mấy mảnh thủy tinh, anh ta lấy một mảnh thủy tinh xuống, đập ra hướng cửa, dọa mọi người lui ra sau vài bước.
Y Tá Lan Lan đã đi gọi công an rồi, Triển Ngải Bình: "Anh còn đập nữa thì đợi ngồi tù đi, đồng chí công an sắp tới rồi."
Tôn Chương cười to mấy tiếng: "Ai dám bắt tôi? Ba tôi là liệt sĩ, tôi là con trai của liệt sĩ, cô dám đánh tôi, tôi phải đấu với cô, tôi phải đấu chết cô."
Mỗi lần anh ta nói như vậy, người bên cạnh đều sợ, bởi vì cha anh ta là liệt sĩ, bản thân anh ta lại nghèo rất vẻ vang, xuất thân "tốt", người khác thế nào cũng có vài yếu điểm, mà một tên lưu manh rách như anh ta, không ai dám chọc anh ta.
"Anh là con trai của liệt sĩ, tôi còn là con gái của liệt sĩ, tôi muốn xem thử là tôi đấu anh hay là anh đấu tôi." Triển Ngải Bình xắn tay áo lên: “Anh còn là con trai của liệt sĩ, nếu cha anh biết có một đứa con trai như anh, đã sớm tức tới sống dậy bóp chết anh rồi."
"Đúng đó! Tôn Chương, cậu đúng là làm mất mặt cha cậu! Một tên lưu manh như cậu, cậu chỉ xứng đào phân cho người khác." Trong đám người có người biết Tôn Chương, lúc này thực sự không nhịn được nữa, bênh vực lẽ phải.
Tôn Chương giận tới đỏ mắt, anh ta nhìn người trong đám người kia, điên lên xông tới, Triển Ngải Bình nhấc chân gạt anh ta ngã, Tôn Chương ngã xuống đất: "Các người đều không phải hạng tốt lành gì, tôi phải giết các người! Tôi phải giết các người!"
Triển Ngải Bình lạnh lùng nói: "Chỉ anh được phép sỉ nhục người khác, không cho người khác nói anh một câu, trên đời này đâu có đạo lý như vậy?"
Lúc này, hai công an tới, là Trần Nhất Minh và Chu Hùng, hai người họ khống chế Tôn Chương lại.
Trần Nhất Minh nhìn thấy Tôn Chương đã hận tới nghiến răng ken két: "Lại là cậu tới gây chuyện!"
Tên lưu manh ngày ngày trộm gà bắt chó này, không làm được chuyện tốt gì, Trần Nhất Minh đã sớm muốn trừ hại cho dân rồi.
"Lúc mẹ của bác sĩ Triển hi sinh, tuổi của cô ấy còn nhỏ hơn cậu khi đó, còn là một cô bé, cha của cô ấy đã cưới người khác...Cô ấy vẫn đậu đại học quân y."
Trần Nhất Minh thổn thức nói: "Cũng là con cái của liệt sĩ, tại sao có người là bác sĩ cứu người, có người là côn đồ."
Toàn thân Tôn Chương run rẩy.