Triển Ngải Bình nhìn Lưu Xã Lương nói: "Bác sĩ Lưu, cậu tới nói xem, bệnh viện của chúng ta ép cậu cưới vợ khi nào?"
Lưu Xã Lương cứng da đầu nói: "Là cô chủ động hỏi tôi..."
"Tôi nói giới thiệu đối tượng cho cậu, cậu nói cậu không thích, sau đó tôi có nói gì khác với cậu không? Có câu nào ép cậu không?"
Lưu Xã Lương lớn tiếng kêu gào nói: "Cô không ép tôi, nhưng cô bảo người khác bài xích tôi, bởi vì tôi dám từ chối cô, tôi không đồng ý hẹn hò với em gái của đoàn trưởng, cô liền bài xích tôi."
"Rõ ràng người cố gắng nhất là tôi, kỹ thuật của tôi cũng tốt nhất, nhưng bởi vì Trần Lập Hòa đi lấy lòng em gái của đoàn trưởng, cô vì tiền đồ của người đàn ông của cô, cô đã thiên vị Trần Lập Hòa, cô bảo bác sĩ Đàm chiếu cố cậu ta, cô bài xích tôi, ngay cả cơ hội phẫu thuật cũng không cho tôi!"
"Dựa vào cái gì? Chỉ vì tôi không muốn luồn cúi cô, tôi liền không có cơ hội làm phẫu thuật, bây giờ bác sĩ Đàm một lòng một dạ chiếu cố Trần Lập Hòa, ông ấy có coi tôi ra gì không? Chính là vì cậu ta chịu cưới heo!"
"Ngày nào tôi cũng luyện tập kỹ thuật ngoại khoa, tôi luyện tập từ sáng sớm tới tối muộn, cái phổi do tôi mua đã bị tôi luyện nát luôn, nhưng tôi vẫn không nỡ vứt, tôi làm người trong sạch, dựa vào cái gì không hơn được hạng tiểu nhân nịnh nọt đó!"
Lưu Xã Lương nói tới đỏ mắt: "Dựa vào cái gì? Con dao này không cứa lên người các người, các người mới nói không đau."
"Triển Ngải Bình, bệnh viện này không phải nơi độc đoán của cô, cô dựa vào cái gì chèn ép bác sĩ."
Lời nói đứt hơi khản tiếng này của Lưu Xã Lương khiến đám người ở cửa trầm mặc.
Triển Ngải Bình lại cảm thấy hoang đường, cô cười lạnh lẽo: "Bác sĩ Lưu, cậu biết tại sao bác sĩ Đàm không thích cậu không?"
"Bởi vì cậu không có y đức."
"Bác sĩ Đàm đã phản ánh với tôi rất nhiều lần rồi."
"Cậu đã làm chuyện gì ở bệnh viện, mọi người đều nhìn thấy, phải, cậu ngày ngày luyện tập 'kỹ thuật' của cậu, tất cả việc bẩn việc mệt trong phòng khoa đều ném cho bác sĩ Trần làm, kỹ thuật của cậu quan trọng hơn bệnh nhân nhiều, họ đều không xứng để cậu trị bệnh có đúng không?"
"Cậu có kiên nhẫn với bệnh nhân không? Thứ cậu may là da thịt của bệnh nhân, không phải phổi của cậu, người sẽ đau, sẽ khó chịu, cậu có từng nghĩ cho người ta không? Lúc cậu cắt chỉ cho người ta có từng nghĩ qua không?"
"Lưu Xã Lương, cậu tự hỏi lòng mình, trước đây thái độ của cậu đối với bệnh nhân như thế nào?"
"Làm bác sĩ, cậu phải giảm nhẹ đau đớn cho bệnh nhân, cậu xem thử bản thân cậu mỗi ngày đang làm gì?"
Y tá Lan Lan ở bên cạnh phụ họa nói: "Bệnh nhân tới cắt chỉ, đều hỏi bác sĩ Trần trực ban khi nào."
"Anh tưởng anh rất lợi hại, có phải anh cảm thấy lúc anh trực ban rất nhàn nhã không? Người ta tới cắt chỉ, người ta tới đổi thuốc, đều chọn lúc anh không có mặt, anh có từng nghĩ là tại sao không? ồ, anh chưa từng nghĩ, anh cảm thấy mình may mắn, đúng lúc tiện cho anh luyện kỹ thuật cả ngày có phải không?"
Người đứng ngoài cửa hóng náo nhiệt nói chuyện: "Còn chẳng phải sao, mỗi lần lúc tôi tới lấy thuốc luôn thấy là bác sĩ Trần làm việc."
"Trước đây tôi nhìn thấy có người bị cây xương rồng đâm, trên vết thương toàn là gai, vẫn là bác sĩ Trần kiên nhẫn rút từng chút ra cho người đó."
"Cái khác không nói, nhưng bác sĩ Trần là người rất kiên nhẫn."
...
Sắc mặt của Lưu Xã Lương trở nên cực kỳ khó coi.
*
Hai công an dẫn Tôn Chương đi, chẳng bao lâu, lại tới dẫn Lưu Xã Lương đi: "Bác sĩ Lưu, Tôn Chương nói là cậu mua chuộc cậu ta tới gây chuyện..."
Sau khi biết chuyện, đoàn trưởng Khương đã đi gặp Tôn Chương, thù oán giữa anh ta và Tôn Chương là do một lần làm việc trượng nghĩa, anh ta ngăn cản Tôn Chương trộm gà bắt chó, ức hiếp người già yếu bệnh tật, cho dù anh ta là con trai của liệt sĩ, cũng đã dạy dỗ anh ta một trận.
Do vậy Tôn Chương đã ôm hận trong lòng.
Cha của Tôn Chương hi sinh rồi, mẹ tái giá, người trong đại đội đều chiếu cố anh ta, mỗi tháng quốc gia đều phát trợ cấp, anh ta ăn ngon uống ngon tiêu xài sạch, xây nhà giúp anh ta, cho dù anh ta trốn tránh lao động, trêu đùa phụ nữ, cũng đều mắt nhắm mắt mở cho qua, người bình thường không dám dính tới anh ta, anh ta lại vì vậy ỷ thế hiếp người.
"Bác sĩ Triển, cảm ơn cô nhiều." Lần này, đoàn trưởng Khương thật sự biết ơn cô, biết ơn Triển Ngải Bình đã bảo vệ em gái ruột của anh ta.
"Chuốc phiền phức cho cô rồi."
Triển Ngải Bình lắc đầu: "Tôi là phó viện trưởng của bệnh viện, những chuyện này vốn nên do tôi làm."