Lưu Xã Lương bị dẫn đi, cho dù sau này có ra ngoài, cũng không thể về viện Vệ Sinh Nham Tâm của họ, hiện giờ khoa ngoại chỉ có một mình bác sĩ Trần Trần Lập Hòa trực ban, bác sĩ mới còn phải đợi tới tháng sau điều tới.
Khương Mỹ Huệ đã tăng không ít cảm tình với Trần Lập Hòa, họ quyết định sẽ kết hôn, Khương Mỹ Huệ chân thành nói: "Bác sĩ Triển, cảm ơn chị...cái đó, năm sau bọn em định kết hôn, đợi ngày em kết hôn, chị có thể tặng em một nhánh hoa hồng nhà chị không."
Triển Ngải Bình nói: "Giống hoa nhà chị phát triển rất tốt, tặng em một cây hoa hồng con."
Khương Mỹ Huệ nói: "Chồng quản tiền."
Triển Ngải Bình nhíu mày: "Cái gì?"
"Em nói chị là chồng quản tiền, sợ chồng, một đóa hoa hồng cũng không cho em." Khương Mỹ Huệ hùng hồn cường điệu.
Triển Ngải Bình ôm ngực: "Chiêu khích tướng vô dụng với chị, em nói chị là chồng quản tiền thì là chồng quản tiền vậy, lão Cố nhà chị xưa nay tự hào vì sợ vợ."
Vì vậy cô cũng không để ý chồng quản tiền gì đó.
Khương Mỹ Huệ: "..."
Triển Ngải Bình vỗ vai của cô ấy: "Tới lúc đó chị may một chiếc váy cho em, tặng cho em, coi như chúc mừng em tân hôn vui vẻ."
Khương Mỹ Huệ khó xử nói: "Vóc dáng của em thế này đâu thể mặc váy."
Triển Ngải Bình nói: "Dáng người thế nào cũng có thể mặc váy, em đó, nên ăn thì ăn, đừng vì ánh mắt của người khác mà ảnh hưởng bản thân."
Dạo này Khương Mỹ Huệ đang giảm cân, cả ngày đói tới hoa mắt chóng mặt, nhưng mới mấy ngày, khí sắc của cô ấy đã vòng vọt hẳn, lộ rõ cả người không đủ khí huyết, không khỏe mạnh lắm.
Khương Mỹ Huệ cắn môi: "Em..."
Triển Ngải Bình: "Hay là em đi vận động tập luyện đi, khống chế ăn uống, chị cho em một bảng biểu ăn uống, em dựa vào đó mà ăn, mỗi ngày vận động gì, chị sẽ sắp xếp cho em."
Khương Mỹ Huệ chớp mắt: "Như thế này có thể ổn không?"
Triển Ngải Bình gật đầu: "Em đừng đi chạy bộ lung tung, tổn thương đầu gối, đợi em gầy một xíu hãy tăng lên."
"Người không thể ăn một hơi thành mập, cũng không thể thoắt cái biến gầy, từ từ thôi, nếu không em đặt thời gian kết hôn vào mùa thu năm sau, chúng ta cố gắng một chút, làm một cô dâu xinh đẹp?"
Triển Ngải Bình cười nhìn cô ấy, khích lệ nói: "Ngũ quan của em khá ổn, gầy đi chắc chắn sẽ thanh tú xinh đẹp."
Khương Mỹ Huệ gật đầu: "Bác sĩ Triển, chị nói muốn may váy cho em đó, đợi lúc em gầy rồi hãy may."
"Được, một lời đã định."
Triển Ngải Bình chế định kế hoạch vận động ăn uống cho Khương Mỹ Huệ, cô biết Khương Mỹ Huệ bình thường thích ăn gì hơn bất kỳ ai, sắp xếp thỏa đáng cho cô ấy, bảo bác sĩ Trần giám thúc.
Lần này Khương Mỹ Huệ bình thường lại thích nấu ăn làm đậu phụ, bản thân cô ấy không thể ăn, thế là đi tặng khắp nơi, Triển Ngải Bình được cô ấy tặng không ít đậu rang ngũ vị hương.
Về tới nhà, Triển Ngải Bình lấy đậu rang cho Cố Thịnh: "Hôm nay nhà chúng ta lại ăn đậu rang."
Triển Ngải Bình rất thích ăn đậu kho cà, cô không nhịn được nói: "Người bây giờ ăn ít thịt, thức ăn phổ biến protein không cao, canxi và protein ảnh hưởng đến việc phát triển xương cốt của trẻ con, đặc biệt sẽ ảnh hưởng tới chiều cao, sau này chúng ta cho con bổ sung thêm chút protein, mỗi ngày chắc chắn phải ăn trứng gà, uống sữa, ừm, ăn thêm chút đậu phụ cũng không tồi."
Triển Ngải Bình cười nói: "Chúng ta bồi bổ thêm cho con, Oa Bao Nhục chắc chắn sẽ còn cao hơn Đại Trửu Tử nhà bên cạnh, sẽ không trên cơ giống như cha nó, bọn trẻ nhà chúng ta chắc chắn sẽ dẫn trước suốt chặng."
Cố Thịnh cười nói: "Trước kia em còn nói không so sánh với con của người ta, nhìn xem, đây không phải là thầm tự so sánh."
Chậc, đây chính là phụ nữ.
Triển Ngải Bình nói: "Em cũng là vì tốt cho con chúng ta."
Cố Thịnh rửa tay, lên tiếng nói: "Em vừa về đã nhớ nói cái này, phải rồi, lúc anh về thuận tiện lấy thư của nhà chúng ta về, có người đã gửi cho em một quyển sách."
Triển Ngải Bình nghi hoặc nói: "Một quyển sách, sách gì?"
"Đều nói già hay quên, Triển Đại Bình Bình em còn chưa già, em đã hay quên."
Triển Ngải Bình ha ha một tiếng: "Em biết rồi, là sách do xã xuất bản gửi tới?"
Một năm trôi qua như vậy, cuối cùng sách của cô cũng sắp xuất bản rồi.
Cố Thịnh gật đầu: "Không sai, Bình Bình nhà ta đã thành tác giả lớn rồi, trước khi con thôi nôi, cuối cùng mẹ của chúng cũng ra sách rồi."
Triển Ngải Bình rất vui, cô không so đo với Cố Thịnh, bây giờ cô rất kích động, lúc này sách có thể xuất bản trên thị trường ít, Triển Ngải Bình cô đã ra sách vào năm 70 rồi!
Nói ra đều rất hãnh diện.