Triển Minh Chiêu nói: "Là một đoàn trưởng, chăm ba đứa con, ba mươi mấy tuổi rồi, hừ hừ, đoán chừng ở trong nhà chúng ta, anh rể lớn có thể còn nhỏ hơn em rể tám mười tuổi."
Triển Ngải Bình cạn lời đáp: "Cô tìm tìm được người đàn ông lớn như thế?"
Còn muốn làm mẹ kế người ta, đi làm mẹ kế của ba đứa trẻ.
"Ừm, em cũng không rõ tình hình cụ thể, có thể cô ta muốn đấu với chị, tìm một đoàn trưởng."
"Tùy cô ta, đây là tự cô ta lựa chọn." Triển Ngải Giai có làm mẹ kế người ta hay không không liên quan gì tới cô: "Triển Bác cũng đồng ý rồi? Ông ta không chê mất mặt."
Triển Minh Chiêu cười lạnh mấy tiếng: "Thêm một đoàn trưởng làm con rể, chưa biết chừng ông ta còn vui."
Triển Ngải Bình cười: "Theo chị, chắc chắn ông ta không vui nổi, con người ông ta thích thể diện nhất."
"Bỏ đi, không nói họ nữa, bây giờ em ở thủ đô, có muốn em mua cái gì đó cho cháu trai cháu gái không? Mua cái gì mà bên đó không có..."
Triển Ngải Bình cười nói: "Đừng lãng phí quá, tiết kiệm một chút."
"Vậy sao mà được, cháu trai và cháu gái của em thôi nôi, cậu không có mặt, quà phải tặng tới, đúng chứ, Hựu Hựu và Viên Viên?"
"Gọi thêm vài tiếng cậu nữa nào."
...
Triển Ngải Bình gọi điện thoại với Triển Minh Chiêu xong, đợi lúc về nhà, ở bên Cố Thịnh, gọi điện thoại cho hai vợ chồng Cố Trạch Ngạn, Cố Trạch Ngạn vừa nhận điện thoại, vội vàng hỏi: "Định ngày chưa, ngày nào về? Về nhà đón tết chứ?...Nhất định phải đưa hai đứa cháu trai cháu gái của cha về xem thử."
"Đã thôi nôi rồi, ông và bà nội đều chưa gặp, cháu của ông nội."
Triển Ngải Bình thúc giục hai đứa nhỏ: "Ngoan, gọi ông nội bà nội."
Cố Trạch Ngạn nuốt nước bọt, còn chưa đợi ông ấy hồi thần, đã nghe thấy đầu dây bên kia truyền tới hai tiếng gọi non nớt: "Ông nội..."
Cố Trạch Ngạn còn chưa nghe hết, đã bị vợ Tần Anh giành ống nói: "Cháu ngoan ơi, cháu ngoan của bà nội, đừng gọi ông nội gì đó, gọi bà nội."
"Bà nội?"
"Bà nội ở đây..."
"Lại gọi thêm mấy tiếng bà nội."
Tiểu Thang Viên rất nghe lời, kêu vang: "Bà nội."
"Ây ya, nói chuyện thật lưu loát, giọng của cháu gái bà thật ngọt."
Cố Trạch Ngạn ở bên cạnh chớp mắt ngóng trông: "Có phải nên tới tôi rồi, có phải nên tới tôi rồi?"
"Bọn trẻ đã gọi bà mấy tiếng rồi."
Tần Anh ghen nói: "Cháu gọi ông nội trước, bây giờ gọi tôi thêm vài tiếng thì sao?"
"Ông đợi một bên đi." Tần Anh đẩy chồng ra, thô bạo cầm điện thoại.
Cố Trạch Ngạn khó khăn lắm mới giành được điện thoại từ trong tay của vợ: "Ngoan, cháu của ông nội."
Cố Thịnh lãnh đạm nói: "Là con."
Cố Trạch Ngạn suy sụp: "Là con à? Sao lại là con? Con đi mau đi, không cần con nghe điện thoại, ông đây không muốn nghe giọng của con."
Cố Thịnh nói: "Con không phải con trai nhỏ mà cha yêu nhất sao?"
Cố Trạch Ngạn: "Cha chỉ yêu cháu trai và cháu gái của cha thôi."
"Con không được nghỉ lễ cũng không sao, con dâu và cháu trai cháu gái của cha phải về."
Cố Thịnh lạnh lẽo nói: "Cha cầu xin con, cầu xin con dẫn con về nhà đón tết đi."
Cố Trạch Ngạn vuốt râu trừng mắt: "Có bản lĩnh con đừng về nhà!"
Triển Ngải Bình giành điện thoại: "Cha, cha yên tâm, chúng con về nhà."
"Về nhà tốt, thằng hai thằng ba cũng về, nhà chúng ta sắp náo nhiệt rồi."
Triển Ngải Bình: "...Vâng."
Đồng chí tiểu Triển khá thích anh cả nhà họ Cố, anh cả đáng tin, thế nên anh hai anh ba anh bốn… đúng là mỗi người mỗi cái khó nói riêng.
"Thằng cả có việc, thằng tư diễn xuất ở bên ngoài, không về, mấy người chúng ta đoàn tụ cũng được..."
Triển Ngải Bình đưa điện thoại cho Cố Thịnh: "Cha đừng lải nhải nữa, cầu mong con trước, cầu mong con con sẽ về."
Cố Trạch Ngạn: "Con đừng về!"
Cố Thịnh đe dọa ông ấy: "Nếu con không về, cha cũng đừng hòng gặp được con trai con gái của con."
Cố Trạch Ngạn: "Vậy con về đi, bảo cháu của cha tiện thể dẫn con về là được."
"Con mau tránh ra đi, để cha nói chuyện với hai đứa nhỏ, là tiểu Oa Bao Nhục và Tiểu Thang Viên nhỉ, một ngọt một mặn, con nói hai đứa các con, các con đặt tên kiểu gì đấy? A? Uổng cho các con còn là hai sinh viên, sao lại đặt tên này cho con?"
"Còn Oa Bao Nhục, sao con không gọi là Đại Bàn Kê, gọi Đại Trửu Tử lại thêm Tiểu Kê Đôn Ma Cô."
Cố Thịnh cười nói: "Sát vách nhà bọn con đã có Đại Bàn Kê, Đại Trửu Tử, cho nên bọn trẻ nhà con mới tên Oa Bao Nhục."
Cố Trạch Ngạn: "..."
"Cũng chỉ có Tiểu Thang Viên nghe hay chút, ngọt."
"Con đi đi, cha muốn nghe cháu trai cháu gái gọi ông nội."