Hai đứa nhỏ đã cắt sữa rồi, dẫn hai đứa nhỏ này ra ngoài, dọc đường thực sự dồi dào tinh lực, một chốc gọi cha mẹ đòi thẻ, một chốc lại ừm hừ hừ đòi hát, chúng còn không cần cha hát, đòi mẹ hát.
Cố Thịnh sờ mũi, bật cười: "Mẹ hát đi."
Triển Ngải Bình dứt khoát từ chối: "Không hát."
Tiểu Thang Viên lớn tiếng hét: "Muốn mẹ hát!"
Anh trai phụ họa: "Muốn! Muốn!"
"Sao bọn trẻ nhà chúng ta lại đáng ghét giống anh vậy?" Triển Ngải Bình trừng Cố Thịnh: "Có phải đều do anh dạy không? Anh dạy con bảo mẹ hát?"
...
Một nhà rộn ràng bắc tiến, giữa đường, Triển Ngải Bình còn bị ép hát một lần, hai đứa nhỏ đặc biệt không nể mặt, chúng lại bịt tai lại, nói dở, chọc Triển Ngải Bình tức giận vô cùng.
"Sau này ngày nào mẹ cũng hát ru cho các con, dỗ các con ngủ."
"Không muốn...không muốn..." Hai đứa nhỏ dính vào nhau điên cuồng run chân, chúng không muốn nghe mẹ hát, mẹ hát đáng sợ quá.
Phản ứng của hai đứa nhóc thối này đã khơi dậy tâm lý phản nghịch của Triển Ngải Bình, cô nói với Cố Thịnh: "Đợi trở về anh dạy em hát, phải để con chúng ta nhận thức năng lực của mẹ chúng."
Cố Thịnh bật cười: "Được."
Xuống xe lửa, lại chuyển lên một chiếc xe, tới sân lớn của gia đình Triển Bác ở, lúc Triển Ngải Bình dẫn Cố Thịnh vào, đã gặp được mấy gương mặt quen thuộc, một lão già kinh ngạc nhìn cô, đỡ kính: "Cháu là Đại Bình Bình của nhà họ Triển nhỉ?"
"Đúng ạ, bác Khương, cháu là Triển Ngải Bình, đây là chồng cháu, Cố Thịnh."
Lão già bừng tỉnh gật đầu: "Ồ, ồ, đã xinh đẹp như thế này rồi, là một cô gái rồi, hai đứa nhỏ nhà cháu đã lớn như vậy rồi..."
Hàn huyên đơn giản với ông ấy vài câu, họ tới nhà họ Triển, không cần gõ cửa, Triển Bác ở trong nhà, lúc Triển Bác nhìn thấy Triển Ngải Bình, mất mấy giây mới hồi thần lại.
Đêm qua tuyết rơi, tuyết tích trên mặt đất còn chưa tan hết, một vùng trắng xóa, Triển Ngải Bình mặc một chiếc áo bành tô quân đội, giống như một đóa hoa xanh trong tuyết, cô không đội mũ, mái tóc đen óng buộc sau đầu, môi đỏ hồng, ngũ quan xinh đẹp và nhan sắc yêu kiều rạng ngời trong tuyết, khiến người ta không dời mắt được.
Triển Bác ngơ ngác nhìn cô tới xuất thần, trong đầu bất giác nhớ tới một người.
Mẹ của Triển Ngải Bình, Ngải Phi Hồng.
Ngải Phi Hồng rất xinh đẹp, Triển Ngải Bình rất giống mẹ cô, cũng xinh đẹp kiều diễm, quật cường lại kiêu ngạo như vậy.
Chu Kiều Dung không xinh đẹp bằng Ngải Phi Hồng.
Ông ta không thích tính cách của Ngải Phi Hồng, nhưng nếu cho ông ta lựa chọn nữa, ông ta vẫn sẽ cưới Ngải Phi Hồng.
"Trở về rồi, trở về rồi thì tốt." Triển Bác âm u than một câu: "Con thật sự rất giống mẹ con."
Triển Ngải Bình không để ý tới lời ông ta lắm, cũng không phụ họa, kéo hai anh em mặn ngọt ở bên cạnh, nhàn nhạt nói: "Hựu Hựu và Viên Viên, gọi ông ngoại đi."
Trong tay Oa Bao Nhục đang cầm đồ chơi xe hơi sắt cờ đỏ, Tiểu Thang Viên dắt con hổ bông này, hai đứa nghe thấy lời mẹ, ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Ông ngoại."
Giọng nói của hai đứa vô cùng non nớt, vẫn trong giai đoạn bi bô học nói, từ ngữ phát ra không quá rõ ràng, ngữ điệu cũng kỳ quặc cổ quái, nhưng có thể nghe ra hai chữ "ông ngoại".
Triển Bác vừa nghe câu gọi này, trong mắt kích động trào nước mắt: "Hai cháu ngoại của ông, bên ngoài lạnh, chúng ta mau vào nhà đi."
Họ cùng vào nhà, chẳng mấy chốc, Chu Kiều Dung và con trai nhỏ Triển Minh Khang trở về, Triển Minh Khang là một nhóc mập tròn vo, mười một tuổi, dáng người vẫn thấp bé, cắt tóc húi cua, bởi vì vừa ra ngoài về, chảy nước mũi, má tái đi.
Triển Minh Khang vừa vào nhà đã nói với Chu Kiều Dung: "Mẹ, con muốn uống nước đường."
Cậu ta là con trai duy nhất của Chu Kiều Dung, lại là "con trai hiếm muộn" của Triển Bác, là đứa nhỏ nhất trong nhà, Chu Kiều Dung đã nuông chiều cậu ta từ nhỏ, trong nhà có gì ngon đều giữ cho cậu ta, mà Triển Minh Khang cũng đã quen hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất trong nhà rồi.
Triển Minh Khang muốn cái gì thì có thể có cái đó, trước kia, lúc Triển Ngải Giai và Triển Minh Chiêu ở nhà, cậu ta hung hăng lại bá đạo, lúc làm thịt gà, chân gà cánh gà đều phải cho cậu ta ăn, đồ chơi mới mua cũng phải cho cậu ta chọn trước, cậu ta nhìn trúng đồ của anh chị, cậu ta trực tiếp lấy, nếu không đưa, cậu ta sẽ đi mách mẹ, nói họ ức hiếp em trai.
Triển Minh Khang không thân quen với chị cả Triển Ngải Bình lắm, cũng không coi cô ra gì.
Triển Bác nói: "Chị con về rồi, gọi một tiếng chị Bình Bình đi."
"Mẹ, nước đường của con xong rồi." Triển Minh Khang coi như không nghe thấy, chạy đi uống nước đường.
Dù sao thì cậu ta là người nhỏ nhất trong nhà, không ai có thể điều khiển cậu ta được, ngay cả mẹ cậu ta cũng phải nghe cậu ta, cậu ta là mạng sống của mẹ cậu ta.