"Đứa nhỏ này..." Triển Bác tức giận lắc đầu, đối với đứa con trai nhỏ bị chiều hư này của mình, ông ta cũng hết cách, ông ta muốn đánh con, Chu Kiều Dung sẽ vừa khóc lóc ỉ ôi vừa khuyên can.
Ông ta hết cách, Triển Minh Khang đã bị biến thành như thế này.
Chu Kiều Dung và Ngải Phi Hồng hoàn toàn là kiểu tương phản, Ngải Phi Hồng có yêu cầu rất nghiêm khắc với con cái, mà Chu Kiều Dung...đó chính là con hư tại mẹ.
Tuy thương con trai của mình, nhưng trong lòng Triển Bác biết rõ, ông ta biết sau này đứa con trai này tuyệt đối không đáng tin.
Triển Bác nói với Triển Ngải Bình: "Con làm chị, cũng đừng so đo với nó."
Triển Ngải Bình không thèm nâng mắt, cô cũng chỉ về nhà xem thử, hoàn toàn không muốn quan tâm hai mẹ con Chu Kiều Dung.
Tới một nơi mới, hai anh em Oa Bao Nhục và Tiểu Thang Viên cũng không nhát, vui vẻ tìm mẹ đòi đồ chơi, cậu đã gửi rất nhiều đồ chơi từ thủ đô cho chúng, có xếp gỗ, có búp bê dân tộc, có xe đẩy gỗ rất vui, còn có xe hơi bọc sắt.
Loại xe hơi bọc sắt này đã bắt đầu sản xuất từ năm 60, làm vô cùng tinh xảo, chính là bản thu nhỏ của xe hơi cờ đỏ, còn là màu đỏ, Oa Bao Nhục rất thích chiếc xe nhỏ này, buổi tối lúc đi ngủ cũng phải ôm ngủ.
Ngoài một chiếc màu đỏ, cậu bé còn có một chiếc màu lam, Oa Bao Nhục một tay một chiếc xe đẩy trên đất chơi.
"Vù...Vù..." Trong miệng cậu bé phát ra âm thanh khó hiểu, đẩy xe chạy về trước, xe hơi chạy về trước mấy bước, cậu bé lập tức bí bô đuổi theo.
Kiểu trò chơi nhàm chán này mà cậu bé có thể một mình chơi suốt một buổi.
Triển Minh Khang đi ra, nhìn thấy chiếc xe hơi trong tay Oa Bao Nhục, bé trai đều thích xe, cậu ta cũng không ngoại lệ, trên thị trường kiểu đồ chơi xe hơi như thế này nhiều màu đỏ xám lục, nhưng màu lam thì ít, Triển Minh Khang nhìn thấy đã muốn lấy chơi.
Thế là cậu ta đi lên, đưa tay giành chiếc xe hơi màu lam trong tay Oa Bao Nhục.
Sức của cậu ta rất lớn, tay của Oa Bao Nhục mềm, không giữ được chiếc xe đó, trơ mắt bị người ta cướp đi.
"Mẹ! Xe xe!" Oa Bao Nhục trở về tìm mẹ, lại không nhịn được tiếp tục nôn nóng nhìn xe của cậu bé.
Triển Ngải Giai thật sự tức tới buồn cười, cô cũng đi tới, bắt lấy cánh tay của Triển Minh Khang, tay khác lấy xe hơi, Triển Minh Khang rất bá đạo, cậu ta ôm chặt không buông, lập tức giơ chân đá Triển Ngải Bình.
Triển Ngải Bình thấy vậy cũng không khách sáo với cậu ta, trực tiếp đẩy cậu ta xuống đất, một chân giẫm lên tay của cậu ta, lấy chiếc xe đồ chơi kia: "Đồ của con nít của giành, cậu là thứ gì chứ?"
Triển Minh Khang bị đau, hét lên: "Mẹ! Mẹ! Chị muốn giết con!"
Chu Kiều Dung chạy ra, thấy vậy sắc mặt không được tốt: "Triển Ngải Bình, sao cô có thể như thế chứ? Cô mới về nhà đã đánh em trai, cô, nó...nó không giúp Giai Giai, nó là em trai ruột của cô."
Vốn dĩ Triển Bác đang đơn độc nói chuyện với Cố Thịnh lúc này cũng đi ra, ông ta nhíu mày nói: "Làm sao vậy?"
Triển Ngải Bình nói: "Một đứa lớn chừng này còn giành đồ chơi với con nít?"
Chu Kiều Dung nói: "Từ nhỏ nó bá đạo được nuông chiều một chút, cô làm chị, đừng so đo với nó."
Triển Ngải Bình cười lạnh mấy tiếng, nói chuyện không hề khách sáo: "Nó đã mấy tuổi rồi? Nó bị thiểu năng sao?"
"Tôi không có đứa em trai phế vật này." Triển Ngải Bình khinh bỉ lại chán ghét nhìn Triển Minh Khang.
"Mẹ..." Oa Bao Nhục ầng ậng nước mắt, chạy tới chỗ Triển Ngải Bình, Triển Ngải Bình bế cậu bé lên, phát hiện lòng bàn tay cậu bé bị xước chảy máu, máu toàn thân cô chảy ngược lên đầu, xoay đầu đánh Triển Minh Khang hai bạt tai.
"Cmn, đừng để tôi nhìn thấy cậu nữa!"
Triển Minh Khang bị cô đánh ngơ: "Chị dám đánh tôi?"
"Đánh cậu đó thì sao, phế vật." Triển Ngải Bình nói với Triển Bác: "Đây chính là đứa con trai tốt mà ông nuôi? Con hư tại cha, ông nuôi ra thứ gì vậy?"
Sắc mặt Triển Bác vô cùng khó coi: "Triển Ngải Bình, sao con có thể nói chuyện kiểu này với cha."
Triển Ngải Bình lạnh mặt nói: "Nếu ông đã không hoan nghênh tôi, bây giờ tôi đi, tôi và a Chiêu đều sẽ không về nữa, chúng ta coi như đã đoạn tuyệt quan hệ, tôi không muốn có thứ ngu dốt này làm em trai."
Triển Ngải Bình ôm con, xoay người muốn đi, Triển Bác vội vàng ngăn cô lại: "Đừng đừng đừng, sao vừa mới về nhà đã ầm ĩ thành thế này, Chu Kiều Dung, bà mau chóng dẫn con trai bà về phòng đi, đừng ở bên ngoài làm mất mặt nữa."
"Nếu bà con như thế này nữa, hai chúng ta ly hôn đi, tôi thực sự không chịu được con trai và con gái của bà đâu."
Trong lòng Triển Bác đã nghẹn một cục tức, ngay cả chữ "ly hôn" cũng nói ra, khoảng thời gian này ông ta đã chịu đả kích quá lớn, trước tiên là Triển Ngải Giai đã gả cho đàn ông già, hôm nay gặp được Triển Ngải Bình, khiến ông ta hồi tưởng Ngải Phi Hồng năm xưa, lại cộng thêm đứa con trai không có tiền đồ, sớm đã bị mẹ ruột của cậu ta nuôi thành một tên ăn hại, còn ức hiếp cháu ngoại ngay trước mặt con rể tốt "Cố Thịnh", Triển Bác ngay cả vợ con cũng không muốn nữa.
Đôi mẹ con này khiến mặt ông ta vô cùng ảm đạm.