Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 379 - Chương 379. Dựa Dẫm 5

Chương 379. Dựa dẫm 5 Chương 379. Dựa dẫm 5

Chu Kiều Dung bị dọa sợ, bà ta đẩy Triển Minh Khang đi vào phòng, Triển Minh Khang không nhịn được: "Con không đi."

"Con đi!" Chu Kiều Dung hung hăng trừng cậu ta, cho dù đây là đứa con trai bà ta yêu thương, nhưng bà ta vẫn nghiêm nghị, bởi vì mấy hôm nay Chu Kiều Dung cũng lo lắng không yên, Triển Bác vì chuyện Triển Ngải Giai cưới chồng mà có nhiều bất mãn với bà ta, bây giờ lại còn nhắc tới từ "ly hôn" này, Chu Kiều Dung rất sợ hãi.

Trước đây, bà ta tưởng bà ta có con trai bên cạnh, Triển Bác tuyệt đối sẽ không ly hôn với bà ta, cho nên bà ta mới một lòng một dạ nuông chiều con trai, bây giờ ông ta muốn ly hôn với bà ta?

Đầu óc Chu Kiều Dung ong ong ong lên, bà ta cũng mặc kệ thương con trai tới đâu, bởi vì bản thân bà ta biết, đàn ông đáng tin hơn con trai bà ta.

"Con quay về kiểm điểm đàng hoàng đi."

Triển Minh Khang bị đuổi về phòng mà ngớ người, đây là lần đầu tiên cậu ta gặp phải, lúc xảy ra tranh chấp ở trong nhà, cha mẹ đều không đứng về phe cậu ta, chỉ vì cậu ta có thêm hai đứa nhỏ vai vế hơn.

Bây giờ cặp anh em một tuổi đó mới là đứa được yêu thương nhất.

Buổi tối, Triển Minh Khang một mình ăn cơm ở trong phòng, Chu Kiều Dung bưng cơm tới cửa phòng cho cậu ta, gõ cửa, cũng không vội vàng mang vào.

Triển Minh Khang nghe thấy tiếng gõ cửa, cố ý giả vờ không nghe thấy.

"Chu Kiều Dung, mau tới ăn cơm."

"Đây, được."

Cho dù trên người Triển Bác có nhiều khuyết điểm cách mấy, Triển Bác cũng là chồng của bà ta, là chỗ dựa nửa đời sau của bà ta, Chu Kiều Dung không dám trái ý ông ta, đặt cơm xuống rồi đi.

Bà ta thật sự sợ Triển Bác đòi ly hôn với bà ta, tới thời khắc nguy nan này, bà ta còn có tâm tư nào nhớ tới con cái, nếu ly hôn, bà ta phải sống khổ sở với Triển Minh Khang.

Chu Kiều Dung nuốt nước bọt, xoay người đến sảnh ăn cơm.

Triển Minh Khang nằm trên giường, trên đất có một đống đồ bị cậu ta đập vỡ, cậu ta còn đợi Chu Kiều Dung vào xin xỏ cậu ta, giúp cậu ta dọn dẹp phòng, nhưng cậu ta đợi mười mấy phút, tiếng gõ cửa bên ngoài đã biến mất, chỉ có tiếng đoàn tụ náo nhiệt trong sảnh lớn.

Lúc nhỏ, Triển Minh Khang không thích ăn cơm đúng giờ, lúc sáu bảy tuổi, mẹ cậu ta bưng bát cơm đuổi theo sau cậu ta đút, trong ngày tháng người khác ăn không no này, cậu ta đang hưởng thụ thứ tốt nhất trong nhà, cậu ta coi tất cả là lẽ đương nhiên.

Cậu ta ngạo nghễ miệt thị người khác, người ta không ăn được cơm, mà cậu ta lại được đuổi theo đút cơm, cậu ta trời sinh đã khác biệt.

Cho dù tới bây giờ, Triển Minh Khang cũng chỉ thích ăn món mình thích, mỗi ngày Chu Kiều Dung phải nấu cơm riêng cho cậu ta, nấu món cậu ta thích ăn, tât cả thức ăn trong nhà đều phải ưu tiên cậu ta chọn trước, người khác mới có tư cách ăn 'cơm thừa món thừa' của cậu ta.

Triển Minh Khang đói bụng kêu ọc ọc, cuối cùng cậu ta không nhịn được mở cửa, nhìn thấy một mâm cơm đặt bên ngoài, cậu ta phát hiện không phải món cậu ta thích, hôm nay đã thịt gà, ngay cả chân gà cũng không cho cậu ta ăn.

Triển Minh Khang vô cùng tức giận, cậu ta lật tung cơm trên sàn, đũa bát lăn lóc trên đất, cậu ta lớn tiếng mắng: "Chó cũng không ăn."

Cậu ta mắng liền hai tiếng, âm thanh đó giống như sấm.

Nói xong, cậu ta tức giận đóng cửa.

Mà âm thanh bên ngoài yên tĩnh một lúc, lại bắt đầu tiếp tục huyên náo, Chu Kiều Dung cũng không tới hỏi thăm tình hình cậu ta.

Bụng của Triển Minh Khang đói sôi ùng ục, cậu ta nhớ tới thịt gà bị cậu ta hất trên đất, tiếp tục buồn bực trùm chăn.

Chu Kiều Dung nghe thấy động tĩnh của con trai, bà ta muốn đi xem thử, nhưng thấy sắc mặt Triển Bác không tốt, bà ta cũng cười ngượng, không dám đứng dậy.

Triển Bác nhàn nhạt nói: "Lãng phí thức ăn đáng thẹn, nó không muốn ăn, hôm nay đừng ăn."

Triển Ngải Bình bế Oa Bao Nhục, cô đã xử lý khử trùng vết thương trên tay cậu bé, bởi vì đã khóc trước đó, tên nhóc trở nên cực kỳ yếu ớt, phải dính bên cạnh mẹ.

Tiểu Thang Viên cầm muỗng ở bên cạnh, cô bé ngồi trên đùi của cha, vô cùng đắc ý: "Mẹ, cơm cơm..."

"Của cha, của cha."

Tiểu Thang Viên kéo tay áo của cha, cô mới ăn hai miếng cơm, không ăn cơm đàng hoàng, cô bé muốn ăn cơm của cha, tuy cô bé còn nhỏ nhưng đã biết rõ cơm do cha Cố Thịnh nấu ngon.

"Cơm của cha."

Triển Ngải Bình nghe hiểu ý của cô bé: 'Đợi chốc nữa bảo cha nấu cơm cho con."

Triển Bác kinh ngạc: "Ở nhà tiểu Cố nấu cơm?"

Triển Ngải Bình nhàn nhạt nói: "Lẽ nào còn là con nấu?"

Triển Bác: "..."

Triển Bác còn chưa từng nấu cơm được mấy lần, Ngải Phi Hồng bận, bà ấy làm sao có thể nấu cơm, vì vậy đều là ăn cơm của nhà ăn.

Cho tới sau khi cưới Chu Kiều Dung, ông ta mới ăn cơm nóng hổi ở nhà.

Bây giờ Triển Ngải Bình lại nói bình thường ở nhà là Cố Thịnh nấu cơm.

Chu Kiều Dung ở bên cạnh không có khẩu vị, bà ta ăn đại hai miếng, nghĩ tới lúc Triển Ngải Bình ở cữ, Cố Thịnh ở bên cạnh cô, mà lúc bà ta ở cữ hai lần...Triển Bác không chăm sóc bà ta lắm, ngay cả nấu canh cho bà ta cũng không vui, nói bà ta kén chọn.

Bình Luận (0)
Comment