Ăn cơm xong, hai vợ chồng Cố Thịnh dẫn hai đứa nhỏ về căn phòng cũ của Triển Ngải Bình lúc trước, bên trong còn có không ít vật cũ của Triển Ngải Bình, có quần áo lúc nhỏ của cô, có sách ngày xưa của cô, Cố Thịnh dẫn hai đứa nhỏ thích thú nằm trên chiếc giường nhỏ của vợ mình, lật lật quyển sách cấp hai của cô.
Vừa lật vừa cười: "Năng lực vẽ người nhỏ này của vợ rất tuyệt."
Triển Ngải Bình nói: "Năng lực ghi chép của em còn dữ hơn. Anh không nhìn thấy cả quyết sách này đều là bài chép?"
"Phải phải phải, vợ anh lợi hại, quá lợi hại."
Tiểu Thang Viên ôm búp bê dân tộc của mình, cô bé rất buồn ngủ, yếu ớt gọi một tiếng: "Mẹ..."
Triieenr Ngải Bình bế cô bé và anh trai Oa Bao Nhục, cho hai đứa đều ngủ ở trong nhất: "Đồng chí Cố, dỗ hai đứa ngủ."
Cố Thịnh gối hai tay: "Em hát dỗ chúng."
"Em dỗ chúng, chúng không ngủ được." Triển Ngải Bình lần lượt hôn lên mặt của con trai và con gái: "Ngoan nào, ngủ đi."
Tiểu Thang Viên nhắm mắt lại, cô bé thật sự rất buồn ngủ, một lúc là ngủ, Oa Bao Nhục trở trái trở phải, cậu bbes muốn ôm cánh tay của mẹ ngủ, giống như một con koala, đợi cậu bé ngủ rồi, Triển Ngải Bình mới "ngắt" koala nhỏ này từ trên cánh tay xuống.
Đắp chăn xong cho hai đứa, Triển Ngải Bình an tâm nằm lên giường, một đôi cánh tay nóng bỏng bên cạnh ôm cô vào lòng, Cố Thịnh nhỏ giọng nói: "Thật muốn làm em ở đây."
Bước vào căn phòng của vợ mình, nằm trên chiếc giường nhỏ từng thuộc về cô, Cố Thịnh rất kích động.
Triển Ngải Bình cười đẩy anh ra: "Đừng làm loạn."
"Vậy ôm một lúc."
Cố Thịnh ôm cô, Triển Ngải Bình bị nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh bao trùm, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.
*
Ngày hôm sau, Triển Ngải Bình dậy muộn, bên ngoài lại bắt đầu đổ tuyết, trời lạnh lẽo không ai thích dậy sớm, Cố Thịnh thức dậy, mượn dùng phòng bếp, nấu cháo cho cô và con.
Triển Ngải Bình dẫn hai đứa nhỏ ăn sáng, hai đứa ầm ĩ đòi ra chơi tuyết, cô và Cố Thịnh dẫn chúng đi xem bông tuyết mười mấy phút rồi bế chúng về.
"Không xem nữa, mẹ dẫn các con chơi xếp gỗ." Hai đứa nhóc còn nhổ, sợ con lạnh, Triển Ngải Bình không cho chúng chơi trong tuyết nhiều.
Đoán chừng lúc hơn mười giờ, Triển Ngải Giai và chồng Lâm Cương tới, chồng cô ta lớn hơn cô ta hơn mười tuổi, trông lại không hẳn là già, chỉ là khóe mắt có hơi chút nếp nhăn, nhưng đen mặt, nhìn kỹ mới có thể nhìn ra.
Ngũ quan của Lâm Cương rất cân đối, được xem là hơn tầm trung, Triển Ngải Giai đứng bên cạnh anh ta, hai vợ chồng vẫn được coi là đăng đối, nếu không phải anh ta có ba đứa con trai, Triển Bác cũng cảm thấy Lâm Cương cũng là một đứa con rể tốt.
Nhưng anh ta lớn tuổi như vậy, còn có ba đứa con trai, chuyện khó nói hơn là ba đứa con của anh ta là do hai đời vợ trước sinh ra, anh cả là con vợ cả, anh hai anh ba là con vợ hai, Triển Ngải Giai là đời vợ thứ ba của anh ta rồi...
Hơn một năm không gặp, Triển Ngải Giai mới kết hôn không lâu nhìn thấy Triển Ngải Bình, cô ta cười rạng rỡ, ngọt ngào gọi cô một tiếng: "Chị Bình Bình."
Triển Ngải Giai mặc một chiếc áo bành tô thời thượng mới mua, Lâm Cương mua cho cô ta, cô ta rất vui, hôm nay cô ta cố tình ăn diện, muốn khoe khoang trước mặt Triển Ngải Bình.
Đương nhiên, cô ta không định sứt đầu mẻ trán với Triển Ngải Bình.
Cô ta đoán nguyên nhân Lâm Cương muốn cưới cô ta đại khái cũng vì Cố Thịnh là anh rể của cô ta, Triển Ngải Giai vốn muốn gả cho Lâm Cương chính là nhìn ngó vị trí đoàn trưởng của anh ta, muốn phủ đầu Triển Ngải Bình, nhưng bây giờ cô ta đã cùng Lâm Cương sống cuộc sống vợ chồng một khoảng thời gian, Triển Ngải Giai cũng định phải sống đàng hoàng.
Có thể không gây chiến với nhà chị, vậy thì không gây chiến với họ, Lâm Cương còn chưa biết quan hệ của chị em họ như thế nào.
Trước đây ở nhà họ Triển, Triển Ngải Giai đứng bên cạnh mẹ, mắt nhìn Triển Ngải Bình, hận cô tới nghiến răng ken két, bây giờ cô ta đã thành vợ của Lâm Cương, Lâm Cương lớn tuổi, không còn cha mẹ, cô ta trực tiếp chính là "chủ mẫu gánh vác việc nhà" của cả nhà.
Loại cảm giác này quá đẹp đẽ, cô ta không cần ăn xin ở nhà họ Triển giống như lúc trước, bởi vì mình là con kế mà thấp thỏm, nghĩ cách lấy lòng cha kế Triển Bác.