Bây giờ cô ta có người đàn ông của mình, có nhà của mình, Triển Ngải Giai đã không còn lưu luyến bao nhiêu với nhà họ Triển nữa.
"Anh Cương, đây chính là chị của em, Triển Ngải Bình." Triển Ngải Giai cười giới thiệu với Lâm Cương, nhưng lúc cô ta nhìn thấy biểu cảm của Lâm Cương, nụ cười trên mặt cô ta cứng lại một lúc.
Lâm Cương nhìn chằm chằm Triển Ngải Bình, Lâm Cương không ngờ chị ruột của Triển Ngải Giai lại xinh đẹp kiều diễm như vậy, cô mặc một chiếc áo bành tô quân đội đứng trong tuyết, thật sự có một kiểu tư vị khác.
Triển Ngải Bình nói: "Các cô tới rồi? Chúc mừng cô, Triển Ngải Giai, kết hôn vui vẻ."
Triển Ngải Giai miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, trong lòng thầm mắng một câu: Đồ hồ ly, hồ ly dụ dỗ người khác.
"Cảm ơn."
Triển Ngải Giai thân thiết khoác tay của Lâm Cương, cô ta thầm nghiến răng nghiến lợi, ngoài miệng giả vờ không để ý nói: "Chị em may mắn bẩm sinh, chị ấy đã gả cho một người đàn ông tốt, còn sinh một cặp sinh đôi, trước đây em rất ngưỡng mộ chị ấy."
Lâm Cương nghi hoặc nhìn cô ta: "Vậy sao?"
Triển Ngải Giai nói: "Đúng vậy, có điều tính tình của chị em không được tốt lắm, ở nhà không làm gì hết, đàn ông bình thường không chịu đựng nổi chị ấy, chỉ có anh rể của em mới chịu được, bởi vì hai người là thanh mai trúc mã."
Triển Ngải Bình nghe cô ta nói như vậy, chỉ nhíu mày, cô vừa mới hay tin, cô phát hiện Triển Ngải Giai còn rất để ý tới Lâm Cương.
Triển Ngải Giai bôi nhọ cô như vậy, Triển Ngải Bình cũng không phản bác, cô không muốn tuyên dương mình là một người phụ nữ hiền đức.
Lâm Cương nhíu mày nói: "Em đừng nói lung tung về chị em."
Anh ta không ngờ "anh rể cả" của mình lại là người bấm bụng chịu đựng.
Triển Ngải Giai cười khẽ nói: "Em không phải nói lung tung, người khác đều rất ngưỡng mộ chị em, anh nên học theo anh rể."
"Vậy có gì đáng ngưỡng mộ đâu." Lâm Cương nhỏ tiếng nói: "Phụ nữ ấy, không phải dùng để cưng chiều."
Triển Ngải Bình nghe được lời này, cô ta nhíu mày, thầm nghĩ trên người Lâm Cương này thật sự mang theo cảm giác khiến người ta ghét.
Mà Triển Ngải Giai nghe vậy, chỉ cười cười, không nói.
Họ cùng vào nhà ngồi, Chu Kiều Dung gọi Triển Ngải Giai tới nói chuyện, bà ta nhỏ giọng nói: "Con đi khuyên em trai con đi, bây giờ nó không nghe lời mẹ nữa."
Chu Kiều Dung nói chuyện xảy ra hôm qua cho Triển Ngải Giai nghe, bà ta oán giận nói: "Đã hai năm không về rồi, con nói Triển Ngải Bình chị ta về làm gì? Mẹ cũng đã coi như không có đứa con gái này, cô ta cũng đừng về gây chuyện."
"Con đi khuyên em trai con đi, đó là em trai ruột của con."
Triển Ngải Giai nghe vậy, ngoài mặt chỉ cười nhạt nhưng không vội làm theo lời mẹ nói.
Biết chuyện hôm qua, trong lòng Triển Ngải Giai thầm sướng, tuy Triển Minh Khang là em trai ruột của cô ta nhưng người làm chị gái như cô ta sao lại không oán hận sự thiên vị của mẹ chứ.
Trước đây, cô ta cố ý bỏ qua chuyện như thế này, cho rằng em trai là túi bọc, là bảo bối của mẹ, là chỗ dựa cho Chu Kiều Dung đứng vững trong nhà, Triển Ngải Giai rất nhẫn nại với Triển Minh Khang, cho rằng những thứ tốt đó đều là thứ Triển Minh Khang nên có được.
Màm bây giờ cô ta đã có một gia đình khác, cô ta đã không còn là con kế ăn nhà ở đậu, cô ta không cần tiếp nhận đãi ngộ bất công như trước, bây giờ cô ta là vợ đoàn trưởng, tại sao phải lấy lòng cha dượng và một đứa em trai đã bị mẹ chiều hư.
Triển Ngải Giai sửa lại áo bành tô mới toanh của mình, ung dung nói: "Mẹ, hôm nay anh Cương tới, con đâu có thời gian dỗ em, con thấy mẹ cũng không cần khuyên nó, để nó một mình ở trong phòng bình tĩnh lại."
Chu Kiều Dung ngớ người: "Con..."
Con gái ruột của bà ta dường như không quan tâm tới em trai của nó.
Chu Kiều Dung phát hiện sau khi con gái mình kết hôn đã thay đổi, cô ta cũng không còn tình cảm gì với nhà họ Triển, đoán chừng bây giờ bảo cô ta đổi về tên cũ, cô ta cũng không sao.
Chu Kiều Dung không nhịn được khuyên cô ta: "Giai Giai, con phải đối xử tốt với em trai ruột của con một chút, sau này nó mới là chỗ dựa thực sự của con."
Triển Ngải Giai cười nói: "Đâu có chị nào dựa dẫm em trai, mẹ, em trai là chỗ dựa của mẹ, sau này con cũng sẽ có con trai ruột của con, cho dù không có, con còn có ba đứa con kế."
"Con đã gả cho người ta rồi."
Chu Kiều Dung lạnh mặt, bà ta cảm thấy mình bị con gái phản bội.
"Mẹ, con ra ngoài nói chuyện với chị và anh rể."