Lâm Cương chịu cục tức này, cô ta không có quả ngọt mà ăn.
Trên mặt Triển Ngải Giai miễn cưỡng nặn ra một ý cười: "Là anh Cương của tôi nhường chị cả tôi, đúng chứ, anh Cương."
"Anh cưới một cô vợ như em không dễ, em biết, anh chính là quá để tâm tới em..."
Triển Ngải Giai nói năng lộn xộn xoa dịu Lâm Cương, sắc mặt của Lâm Cương lại ngày càng xấu đi.
Cố Thịnh lên tiếng cười nói: "Bây giờ biết vợ tôi không đơn giản rồi chứ."
Lâm Cương: "Tôi ấy, chỉ là...sơ suất thôi, không ngờ chị cả không khách khí như vậy."
Triển Ngải Bình mỉm cười, cố ra vẻ cao thâm, cô không nói, chỉ cười.
Lúc này, cô không cần lên tiếng, người xem xung quanh đều hóng náo nhiệt không chê chuyện lớn, miệng lưỡi không tha người: "Sợ là tuổi tác quá lớn nhỉ."
"Lớn tuổi rồi, thua không nhận, đều là sơ suất..."
"Tuổi lớn quá, còn là em rể, nghe nói cậu ta đã có ba đời vợ rồi."
...
Sắc mặt của hai vợ chồng Triển Ngải Giai cực kỳ tệ, Triển Bác cười ha ha rất vui vẻ, ông ta ở một bên nói: "Bình Bình nhà tôi đó, giống hệt với mẹ nó lúc trẻ."
Nghe ông ta nhắc tới Ngải Phi Hồng, Triển Ngải Bình im lặng cười lạnh hai tiếng.
Trong lòng Chu Kiều Dung khó chịu, xoay người nhìn cửa sổ của con trai mình.
Triển Ngải Giai vô cùng tức giận, mắng Triển Ngải Bình trong lòng, thầm nghĩ "chị cả" này sớm muộn cũng sẽ già nua xấu xí.
Phụ nữ xưa nay nhanh già hơn đàn ông.
Cố Thịnh chỉ lớn hơn Triển Ngải Bình hai tuổi, bây giờ Triển Ngải Bình đã sinh con, cô sẽ nhanh già đi, bận rộn chuyện con cái, ngày ngày vất vả, trở nên già nua phai tàn.
Tới lúc đó, Triển Ngải Bình không còn xinh đẹp nữa, Cố Thịnh vẫn là người đàn ông anh tuấn, người đàn ông này còn sẽ không đứng núi này trông núi nọ sao?
Đàn ông luôn thích người trẻ trung xinh đẹp, Lâm Cương đã lớn tuổi như vậy, anh ta còn cưới hai đời vợ, anh ta còn có thể có liêm sỉ cưới một người vợ xinh đẹp trẻ trung như cô ta.
Đàn ông mà, đều như nhau, Cố Thịnh cũng sẽ như thế, con của Triển Ngải Bình sớm muộn cũng phải có mẹ kế, không tin chúng ta cứ đợi xem.
Mà Lâm Cương đã lớn hơn mười mấy tuổi, Triển Ngải Giai không sợ anh ta trăng hoa, anh ta còn có thể trăng hoa cái gì? Cô chính là người vợ xinh đẹp trẻ trung đó.
Trong lòng Triển Ngải Giai nghĩ gì, chồng Lâm Cương của cô ta không biết, lúc này Lâm Cương lại đang líu lưỡi.
Lâm Cương hơi hối hận mình đã cưới người phụ nữ như Triển Ngải Giai, xem xem cha dượng của cô ta, mẹ ruột của cô ta, còn có em trai ruột của cô ta, còn có "chị cả" và "anh rể lớn".
Cái gia đình này đều không phải đèn cạn dầu.
Cùng cô ta về nhà mẹ một chuyến, coi như anh ta mở mang kiến thức rồi.
Phục!
*
Hơn mười một giờ trưa ăn cơm, cả nhà Triển Ngải Bình đã sớm bắt xe đi, họ mua vé xe, còn phải tiếp tục tới nhà ba mẹ chồng Cố Trạch Ngạn, lúc này Cố Tương Nghi đã về rồi.
Cố Thịnh xách hành lý, Triển Ngải Bình dẫn hai đứa nhỏ: "Tạm biệt với ông ngoại."
Hai anh em Oa Bao Nhục rất nghe lời, giống như máy đọc lại, ngoan ngoãn nói một tiếng: "Tạm biệt ông ngoại."
"Sau này thường xuyên về chơi đó." Triển Bác cười vui vẻ, ông ta thật sự rất yêu hai đứa cháu ngoại của mình.
Chu Kiều Dung thở phào một hơi, thầm nghĩ cái nhà ôn thần này cuối cùng cũng bị tiễn đi, nhà họ có thể sống an ổn rồi.
Con cái đều là nợ, bà ta còn phải mau chóng đuổi quỷ đòi nợ Triển Ngải Giai đi, để cô ta đừng tới nhà họ Triển gây phiền phức nữa.
Triển Ngải Giai cũng không muốn ở nhà họ Triển thêm, buổi chiều ở một lúc, hai vợ chồng cũng rời đi.
*
Cả nhà Triển Ngải Bình lại ngồi xe lửa, chuyến này không xa, chạng vạng là có thể tới nơi, tâm trạng của Triển Ngải Bình rất thoải mái, thầm nghĩ trên đường không cần chịu tội nữa.
Họ mua vé giường nằm, cô dẫn hai đứa nhỏ chơi trên giường cứng một lúc, hai đứa có thói quen ngủ trưa, hai anh em dựa vào nhau ngủ say.
Triển Ngải Bình chống cằm ngắm cảnh bên ngoài, nghĩ tới chuyến đi về nhà mẹ hai hôm nay, trong lòng rất cảm khái.
Cha Triển Bác đã già rồi, Triển Minh Khang đã lớn, Triển Ngải Giai đã cưới chồng, qua một khoảng thời gian nữa, chính là em trai Triển Minh Chiêu của cô cưới vợ nhỉ...
Cố Thịnh nhẹ tiếng hỏi: "Nghĩ gì đấy?"
Triển Ngải Giai cười nhìn anh: "Em muốn đến 'khuê phòng' của anh xem thử."
Khóe miệng Cố Thịnh tràn ra ý cười: "Em là muốn đi tìm nhật ký của em sao?"
Triển Ngải Bình nói: "Em đi tìm thư tình anh crush em."
Cố Thịnh nhìn đồng ruộng vội vã vụt qua bên ngoài cửa sổ, nghe tiếng đoàn tàu chạy leng keng leng keng, ánh mắt anh ngày càng dịu dàng: "Đợi tới nơi, cho em từ từ tìm."
Anh sắp dẫn vợ con về nhà gặp cha mẹ rồi.