Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 389 - Chương 389. Đoàn Tụ 1

Chương 389. Đoàn tụ 1 Chương 389. Đoàn tụ 1

Lúc hai vợ chồng Triển Ngải Bình dẫn con xuống xe lửa, tuyết đang rơi bên ngoài, trước đó hai đứa nhỏ đang ngủ, đợi xe lửa dừng, Triển Ngải Bình đánh thức hai đứa, mặc thêm quần áo cho chúng, đợi người xung quanh đều đi gần hết, bọn họ mới dẫn con xuống xe lửa.

Oa Bao Nhục và Tiểu Thang Viên nắm tay mẹ, chỉ cần vừa xuống xe lửa, hai đứa liền rất kích động. Triển Ngải Bình nắm chặt tay của chúng, mới có thể đề phòng hai đứa nghiêng ngã xiêu vẹo chạy vụt đi.

Hai đứa chỉ cần nắm được cơ hội liền muốn đi, cũng không sợ ngã, ngã xuống nền đất tuyết, tự lồm cồm bò dậy.

Bởi vì đã mặc giống một trái bóng, cũng sẽ không ngã bị thương gì, nhưng Triển Ngải Bình vẫn sợ hai đứa ngã, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, té ngã không đáng sợ, chỉ sợ ót va đập xuống đất, người làm mẹ như cô sẽ rất đau lòng.

Có lẽ là sau khi sinh con, hoóc-môn tiết ra trong cơ thể ảnh hưởng, Triển Ngải Bình là mẹ của bọn trẻ, cô cực kỳ bảo vệ con, nếu hai đứa nhỏ này bị thương, cô có thể lo tới đỏ mắt.

Cũng có lẽ là vì hai anh em Oa Bao Nhục là con do cô và người cô yêu sinh ra, cộng thêm từ nhỏ đã khuyết thiếu tình yêu của mẹ, cô hi vọng con của mình đừng trải qua chuyện mình từng trải.

Cô muốn cho con của mình tình yêu rõ ràng chính xác, chứ không phải khó chịu kỳ quặc, dùng sỉ nhục và mắng chửi là chính.

Triển Ngải Bình lần đầu tiên làm mẹ, càng chuyên tâm với con cái, càng quan tâm con hơn, quan tâm mọi phương diện của chúng. Triển Ngải Bình còn vì vậy mà hỏi Cố Thịnh, có phải cô đã thay đổi rất nhiều không.

Mà Cố Thịnh lại nói với cô: "Đã đầu tư tâm huyết vào, cho dù nuôi lợn cũng thương muốn chết."

Triển Ngải Bình: "...Anh đừng so con với lợn."

Triển Ngải Bình cũng từng nghĩ, nếu mình quá quan tâm tới con, sẽ nuôi ra hai đứa ngốc nghếch, dù sao thì trong khắc khổ và lận đận, càng dễ trở thành nhân tài, ngày xưa ông bà có dạy: "Thiên tương hàng đại nhậm vu tư nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí..."

Cô cũng từng nghe qua "văn chương tăng mệnh đạt", nếu một đường thuận buồm xuôi gió thì có thể viết ra văn chương hay gì, chỉ có trải qua gian truân, nhìn khắp gió mưa đau khổ nhân gian, nhân tình thế thái, trong lòng phẫn uất, bất cam mới có thể viết ra văn chương kinh thế hãi tục.

Nhưng Triển Ngải Bình lại nghĩ, cần gì nhất định yêu cầu con biến thành một nhân tài chứ? Trở thành một người bình thường hạnh phúc vui vẻ cũng tốt.

Lúc Triển Ngải Bình xuống xe lửa đã nói với Cố Thịnh: "Hai đứa con của chúng ta thành hai tên ngốc chỉ biết ăn uống cũng không tệ."

Bận rộn cả một đời, vui vẻ là hiếm có nhất.

"Vẫn là vui vẻ quan trọng nhất, có phải không, Hựu Hựu và Viên Viên."

Nhưng hai đứa nhóc vẫn chưa nghe hiểu lời của mẹ, chỉ cười hi hi.

Cố Thịnh nói: "Hi vọng lúc chị Chu nhà bên cạnh tìm em nói chuyện, em vẫn nhớ những điều này."

Triển Ngải Bình: "..."

Cô không muốn đấu, không chịu được người khác muốn đấu với cô, mà con người cô trời sinh đã rất hiếu thắng, cái gì cũng muốn hơn người khác.

"Cố Thịnh, anh nói lòng hiếu thắng của em mạnh như thế, liệu bọn trẻ có giống em không."

"Có cha ắt có con."

Cố Thịnh nói: "Nên nói có mẹ ắt có con."

"Triển Đại Bình Bình em lúc nhỏ luôn nói mình thi hỏng rồi, kết quả vẫn hạng nhất trong lớp, bề ngoài thì không học hành gì, sau lưng lại liều mạng cần mẫn khổ luyện."

"Bạn học của em chắc chắn đều không thích em, đặc biệt là người thành tích tốt, người thành tích kém thích em bởi vì họ muốn chép bài tập của em."

Triển Ngải Bình nghiến răng: 'Em còn từng làm những chuyện này? Lẽ nào không phải anh làm sao?"

Đó đều là chuyện tám trăm năm trước rồi.

Cố Thịnh gật đầu: "Vậy chứng tỏ hai chúng ta rất có tướng phu thê."

"Rồng sinh rồng, phượng đẻ phượng, con trai của chuột sẽ biết đào hang."

"Vợ à, em đừng ôm ấp huyễn tưởng không thực tế nào với con của chúng ta."

Triển Ngải Bình: "Em chỉ hi vọng anh không phải đang nằm mơ."

Nếu cô thật sự có hai đứa con quyển vương[1], cô phải ra ngoài cười chết, Triển Ngải Bình cũng muốn ra ngoài khoe khoang vớ vẩn.

[1] Quyển vương: chỉ người đứng vị trí đầu ở mọi phương diện.

Bình Luận (0)
Comment