Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 395 - Chương 395. Đoàn Tụ 7

Chương 395. Đoàn tụ 7 Chương 395. Đoàn tụ 7

Lần này, anh ba Cố thật sự hơi ghen tỵ trong lòng: "Em và Triển Đại Bình Bình, hai đứa em...đm, hai đứa làm sao sinh ra đứa con gái ngoan ngoãn như vậy? Đột biến gen? Nếu không phải Viên Viên giống em, anh nghi ngờ không phải là con ruột em."

Cố Thịnh hừ một tiếng: "Chính là khuê nữ ngoan do em sinh, hàng giả bao đổi."

Nội tâm anh ba Cố chảy nước mắt, anh ấy cũng muốn có một đứa con gái ngoan ngoãn như vậy: "Trả gấu mèo lại cho anh, đây là đồ anh cho con gái em, không phải cho em."

"Không đưa, đây là con gái em cho em." Cố Thịnh mang gấu mèo đi.

Vào nhà bếp, Cố Thịnh cầm gấu mèo lên, cho con gấu trúc này hôn lên mặt Triển Ngải Bình, trêu đùa nói: "Con gái em hiếu kính cho anh."

Triển Ngải Bình: "Nó chỉ coi anh là hộp trữ tiền thôi."

Phế phẩm gì đều ném cho cha, nhưng lại hay quên, vừa ngốc vừa hào phóng.

Cố Thịnh nói: "Con gái chúng ta rất thông minh, biết 'cạo lông cừu', từ chỗ anh ba lấy một đống đồ, đều cho cha."

Triển Ngải Bình bất đắc dĩ: "Cũng không biết nó là ngốc thật hay là hào phóng, hình như rất khôn khéo, nhưng vừa ngốc vừa hào phóng."

Rất nhiều đứa bé có tính độc chiếm rất mạnh, thấy được thứ mình thích, sẽ bá đạo hung hăng chiếm làm của riêng, mà Tiểu Thang Viên nhà họ thì khác, có lẽ là từ nhỏ quá nhiều cô chú tặng đồ cho con bé, tuy con bé rất thích nhưng lại không có khát vọng độc chiếm gì, cho dù bị cha lấy đi cũng không sao.

Triển Ngải Bình nghi hoặc: "Anh nói con gái của chúng ta làm sao vậy, sao đồ tốt gì cũng đều cho anh?"

Sau khi tròn một tuổi, tốc độ trưởng thành của hai đứa nhóc rất nhanh, biết nói, cũng từ từ hiểu rất nhiều ý của người lớn, cũng có rất nhiều suy nghĩ riêng, Triển Ngải Bình phát hiện hai tháng nay, con gái rất thích nhét đồ cho Cố Thịnh.

Người làm mẹ như cô cũng sắp ghen rồi!

Tại sao chỉ cho cha mà không muốn cho mẹ chứ?

"..." Là một 'thùng rác' kiêm "nhân viên vận chuyển cật lực", khóe miệng Cố Thịnh khẽ giật, anh trầm mặc không nói.

Triển Ngải Bình đẩy anh một cái: "Sao không nói chuyện?"

"Anh còn nói cái gì? Em đó, em tự soi gương là hiểu." Cố Thịnh tức giận nói: "Có mẹ ắt có con, em không phát hiện tư thế động tác của con gái rất giống em sao?"

"Con bế đều học theo mẹ nó."

Triển Ngải Bình chấn kinh: "?!"

Đều học theo cô?

"Em có ngốc như thế sao?"

Cố Thịnh cười hừ hừ: "Em cho rằng?"

"Người làm mẹ như em là một tấm gương tốt."

Triển Ngải Bình không nhịn được bật cười: "Em còn tưởng con thiên vị cha, em còn ghen nữa, hóa ra là học theo em à, đúng là con gái ngoan của mẹ."

"Đúng, nên để cha cầm."

"Anh đi đặt gấu trúc xuống đi, đừng để dính dầu, đề phòng lát nữa con gái lại đòi, nó khóc."

Cố Thịnh nói: "Yên tâm, con gái chúng ta hay quên."

Triển Ngải Bình lắc đầu: "Thật không biết nó là ranh mãnh hay là ngốc nữa."

Buổi tối, hai vợ chồng Cố Thịnh nấu một bàn cơm đoàn viên, vốn dĩ Tần Anh cũng muốn tới giúp nhưng lại bị hai vợ chồng liên hợp đuổi đi, cuối cùng chỉ có thể tới bưng đĩa lên món.

Một gia đình ấm áp ăn một bữa cơm.

Cố Trạch Ngạn nói: "Chỉ thiếu thằng cả thằng hai và thằng tư không về."

Anh ba Cố nói: "Anh hai nói anh ấy sắp dẫn đối tượng về rồi… Ngay cả anh ấy cũng có đối tượng, nghe nói còn là một người có học thức."

"Em trai, em nấu ăn rất khá."

"Ngày mai em tiếp tục, để anh hai và chị dâu của em nếm thử."

*

Lúc họ ăn cơm đoàn viên, lúc này anh hai Cố còn trên tàu lửa, đối tượng của anh ấy cũng ở đây.

Một cô gái ngồi bên cạnh anh hai Cố, trên cánh tay buộc nẹp, cô ấy vẫn luôn run rẩy, hai chân đều run cầm cập: "Em xin anh, chúng ta có thể đừng đi không."

"Lên cũng lên rồi, đừng hối hận."

Hai người họ phải ngồi xe lửa xuyên đêm, ngồi xe một đêm, ngày thứ hai sẽ tới, lúc này trời lạnh, cửa sổ xe lửa đều đóng lại, tuy cô gái đó mặc một chiếc áo bông to, nhưng môi vẫn hơi tái, sắc mặt vô cùng không tốt.

Anh hai Cố vốn muốn mua vé giường nằm nhưng đối tượng của anh ấy không đồng ý, nói còn chưa kết hôn, sao có thể ở một chỗ...

Cho dù là giường trên dưới, cũng không thể ngủ một chỗ.

Cho nên hai người họ chỉ có thể chen chỗ ngồi với người khác, lúc này cuối năm, người trên xe đông, trên giường nằm còn đỡ, đều là người có đơn vị mới có thể ngồi giường nằm, mà ghế ngồi thì người thế nào cũng có.

Người trộm cắp cũng nhiều không đếm xuể, ánh mắt anh hai Cố rất hung, đôi mắt sắc bén đó của anh ấy quan sát sáu lộ, tai nghe tám phương.

Hình như anh ấy đã phát hiện một tên trộm.

Anh hai Cố nhìn người đó, tên trộm đang muốn hành hung, anh ấy muốn đi lên chen ngang anh ta, kết quả tên trộm đó chưa động thủ, bởi vì nhân viên phụ xe tới rồi.

Nhân viên phụ xe đó đứng trước mặt anh ấy nói: "Đồng chí, hoài nghi anh buôn bán phụ nữ."

Bình Luận (0)
Comment