Hai vợ chồng Triển Ngải Bình dẫn bọn trẻ ngồi xe lửa tới Thượng Hải, do liên tục ngồi xe lửa hai lần, hai đứa trẻ đã đánh mất hứng thú ở trên xe lửa, không có tinh thần, được cha mẹ ôm vào lòng ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Lần này hành lý của hai người họ không nhiều, hành lý không cần thiết đã nhờ xe vận chuyển khác ở nhà chồng giúp chuyển về tỉnh Vân Nam, nếu không hai vợ chồng họ dẫn con, thật sự không xách được hành lý giống như núi nhỏ đó.
Đặc biệt là đồ chơi của hai đứa nhỏ, ông bà nội đã mua đồ chơi và quần áo cho, mấy bác cũng mua, nhét cũng nhét không hết.
Tiểu Thang Viên chỉ ôm một con búp bê gấu trúc ra ngoài, Oa Bao Nhục cầm xe hơi của cậu bé, cậu bé đã không chỉ có hai chiếc xe, có tận tám chín chiếc xe, gara dưới hầm đã có thể xếp một hàng xe rồi.
Triển Ngải Bình tiếc nuối nói với Cố Thịnh: "Anh nói bây giờ tại sao họ làm đồ chơi chỉ làm xe nhỉ? Nếu làm trạm xăng, kho xăng thì tốt."
Cố Thịnh: "...?"
Triển Ngải Bình: "Anh xem Oa Bao Nhục nhà chúng ta chơi xe đã có thể chơi lâu như thế, nếu mua thêm trạm xăng cho nó, một mình nó đổ xăng cho xe cũng có thể đổ cả một buổi chiều."
Cố Thịnh bật cười: "Em viết kiến nghị cho xưởng đồ chơi đi."
Xe đồ chơi cũng thôi, vợ anh lại còn có thể nghĩ tới trạm xăng, cho nên thật sự không hổ là bác sĩ sao? Chú trọng tiếp tế, bộ đội hậu cần cơ trí.
Triển Ngải Bình: "..."
"Anh đừng nhìn em như vậy, em thật sự viết kiến nghị, sau khi về em lập tức viết kiến nghị, Oa Bao Nhục của chúng ta có nhiều xe ô tô như vậy, không thêm trạm xăng thì có lỗi với xe do ông bà nội, bác và cô nó tặng..."
Ở niên đại vẫn chưa lái nổi xe này, Oa Bao Nhục nhà họ đã sở hữu mười chiếc xe ô tô rồi, lớn lên chơi với bạn bè, ai không ngưỡng mộ cậu bé chứ?
Triển Ngải Bình xoa cằm, đã định viết kiến nghị cho xưởng đồ chơi rồi.
Triển Ngải Bình dùng khuỷu tay đẩy Cố Thịnh: "Đồng chí Cố, anh vẽ mô hình cho em."
Cố Thịnh: "???"
"Em muốn làm gì?"
Triển Ngải Bình xác định nói: "Vẽ một trạm xăng, lúc em viết kiến nghị cho xưởng đồ chơi, thuận tiện cũng gửi bản thiết kế mô hình đi."
Cố Thịnh: "..."
Vợ anh thi thoảng sẽ nảy ra những suy nghĩ kỳ quái.
"Đợi trở về hẵng nói."
Triển Ngải Bình gật đầu.
Xe lửa dừng ở Thượng Hải, hai người dẫn hai đứa trẻ xuống xe, bên ngoài trời lạnh, không có tuyết rơi, thời tiết âm u lạnh lẽo, hai đứa nhỏ đã đi bộ rất lưu loát, hai con vịt con bước chân tập tễnh đi bên cạnh cha mẹ.
Triển Ngải Bình dắt tay của chúng, đội mũ và găng tay cho hai đứa nhỏ xong: "Đi chậm một chút, đừng để bị ngã."
"Mẹ..."
Đi ra khỏi ga tàu, hai vợ chồng dẫn con ngồi lên xe bus, xe bus đi xuyên suốt con đường, phong cảnh trên đường đa dạng, lúc băng qua một hàng biệt thự xinh đẹp, hai đứa trẻ đều nhoài người bên cửa sổ xem.
Đường phố ở Thượng Hải rất rộng rãi, đoàn người tới lui rất đông đúc, còn xuyên qua không ít xe ô tô, Oa Bao Nhục nhìn xe ô tô, mắt sáng quắc lên: "Xe xe..."
Không giống với xe mô hình nhỏ, những chiếc ô tô này đều là một chiếc rất lớn, bên trong còn có bóng người.
"Đúng vậy, xe." Triển Ngải Bình lau khóe miệng cho cậu bé: "Sau này kiếm tiền mua xe cho mẹ nhé."
"Xe xe!"
Hai đứa nhỏ ngắm phong cảnh bên đường tới mỏi mắt, hai năm không tới, nơi này lại có thêm không ít sự vật mới mẻ, lúc đi ngang những nơi quen thuộc, Cố Thịnh hỏi cô: "Có phải hối hận rồi không?"
Triển Ngải Bình cạn lời: "Anh bớt bớt lại."
"Đã qua hai năm rồi còn nói những lời sáo rỗng này."
Cố Thịnh cười nói: "Anh chính là muốn để em biết, hối hận cũng vô dụng, không thành mẹ của ba đứa con, cũng là mẹ của hai đứa con."
Triển Ngải Bình nói: "Đến nhà cha mẹ nuôi trước, còn phải tới trường học thăm Diệp Phương Tĩnh bọn họ."
Cố Thịnh nói: "Không đến xưởng đồ chơi xem thử?"
Triển Ngải Bình: "Em muốn viết thư đi kiến nghị!" Chứ không phải tới xưởng đồ chơi gây sự.
Càng huống hồ mô hình trạm xăng cũng không phải một hai ngày là có thể vẽ ra được.
Cố Thịnh kinh ngạc: "Em nghiêm túc ư?"
"Nghiêm túc."
*
Trước tết, hai vợ chồng giáo sư Tôn và Tề Kiều Uyển đã biết Triển Ngải Bình muốn dẫn con tới, năm nay đón tết rất vui, trước kia trong nhà chỉ có hai vợ chồng, cho dù là cuối năm, hai người cũng không có tâm tư chúc mừng, lặng lẽ bình tĩnh đón tết, cũng không qua lại với ai.
Lần này thì tốt rồi, con gái nuôi muốn dẫn hai đứa cháu ngoại tới, Tề Kiều Uyển dọn dẹp trong ngoài nhà cửa một lượt, tới cao ốc bách hóa mua rất nhiều hàng tết, có quần áo, đồ chơi của trẻ con, còn có bánh kẹo hoa quả, chỉ cần bà ấy thấy phù hợp đều sẽ mua.