Hai vợ chồng giáo sư Tôn lớn tuổi rồi, cơ bản không có chỗ cần tiêu tiền, tiền trong tay cứ giữ đó, chi bằng tiêu xài vui vẻ.
"Lão Tôn nhà bên cạnh sao vậy?" Nhà bên cạnh giáo sư Tôn là nhà Hà Thành, khác với nhà giáo sư Tôn, hai vợ chồng Hà Thành có con trai con gái, con cái cũng đã lập gia đình, mỗi khi đón tết đều sẽ dẫn con về đón tết.
Tuy là như vậy, Hà Thành không hài lòng, ông ta hận sắt không thành thép với hai đứa con, vừa cảm thấy con gái gả cho mối không tốt, vừa ghét bỏ con trai sự nghiệp quá kém, liên tục phạm sai lầm, không biết biến báo.
Con cái của ông ta cũng không hiếu thuận, cả nhà miễn cưỡng sum họp ăn cơm.
Cho dù con trai con gái đều không có tiền đồ, nhưng mỗi năm Hà Thành vẫn có chút tâm lý an ủi, tâm lý an ủi của ông ta chính là nhà họ Tôn bên cạnh, hai vợ chồng lão Tôn đãi ngộ tốt chứ, tiền nhiều, địa vị cao, nhưng vô dụng, không con không cái, quanh năm suốt tháng trong nhà đều lạnh lẽo vắng lặng.
Cùng lắm là hai sinh viên tới, còn bị lão Tôn đuổi đi.
"Không biết". Vợ của Hà Thành, Lưu Phương Sư, cũng cảm thấy rất lạ: "Tôi thấy dạo này Tề Kiều Uyển túi lớn túi nhỏ mua không ít đồ, họ đây là chuẩn bị đón tết?"
"Tôi còn nghe nói đã mua rất nhiều đồ cho con nít."
Hà Thành nhỏ tiếng nói: "Nếu con cái nhà ông ấy không mất, lúc này đã sớm bồng cháu rồi nhỉ."
Lưu Phương Sư nói: "Ông đừng nói vậy, rất khó coi."
"Dạo này lão Tôn vui một cách rất quái lạ, tôi hoài nghi hai người họ có thể là gặp quỷ rồi, hoặc là đụng trúng thứ gì không sạch sẽ."
Sắc mặt Lưu Phương Sư khó coi: "Ông đừng nói lung tung những thứ này, không nói được không nói được..."
Thứ không sạch sẽ gì?
Tuy lúc tiết thanh minh và tiết trung nguyên, không ít người đều lén lút đốt giấy, nhưng những thứ này đều là thứ không thể nói trắng ra ngoài.
Cho dù bị cấm rất gắt gao, nhưng vẫn có rất nhiều người tin điều này.
Rất nhiều bác sĩ, đặc biệt là bác sĩ ngoại khoa, tận sâu bên trong đều hơi mê tín huyền học, tín mệnh, bởi vì ở bệnh viện chứng kiến sinh tử nhiều, gặp phải rất nhiều thứ không thể giải thích rõ ràng, có một số có thể giải thích là kỳ tích, cũng có một số thì là "mệnh" của một người.
"Hai người họ biến thành thế này, có phải trúng tà rồi không?" Nhà Hà Thành phát giác được động tĩnh của nhà bên cạnh, hoài nghi hai vợ chồng giáo sư Tôn có phải đã làm tà thuật gì không.
Hà Thành gõ cửa nhà bên cạnh, lên tiếng khuyên: "Lão Tôn, hay là hai vợ chồng ông tới nhà tôi ăn cơm giao thừa đi?"
Giáo sư Tôn không động mí mắt, ông ấy cảm thấy Hà Thành không có ý tốt, đón tết, thời điểm người nhà đoàn tụ, tại sao ông ấy phải đến nhà người khác nhìn người ta đoàn tụ?
Đoán chừng còn muốn nói cháu trai cháu gái của mình ở trước mặt ông ấy, nói tới mức khiến ông ấy khó chịu trong lòng, đây cũng không phải lần đầu tiên.
"Hai vợ chồng tôi tự đón tết."
Hà Thành cười nói: "Hai vợ chồng ông tới nhà tôi thì náo nhiệt hơn."
Giáo sư Tôn nói: "Không tới nhà ông, tôi cũng náo nhiệt, tại sao phải tới nhà ông xem náo nhiệt?"
Bây giờ ông ấy có con gái rồi, còn có cháu trai và cháu gái.
Hà Thành buồn cười nói: "Nhà ông còn có thể có náo nhiệt gì, lại có học sinh tới thăm ông? Triển Ngải Bình trước đó, con bé không phải đã sớm đi rồi..."
Hà Thành nhắc tới Triển Ngải Bình, chính là đang đâm vào ống thở của giáo sư Tôn, trước đây không ít lần khen sinh viên của mình ở trước mặt ông ta, bây giờ...sụp đổ rồi nhỉ.
Giáo sư Tôn không bị lời nói của ông ta ảnh hưởng chút nào, ông ấy là một người giữ miệng, vẫn chưa tung tin cho thiên hạ biết.
Ông ấy tự vui một mình là được rồi, lười để người ngoài biết.
"Vợ chồng tôi vui niềm vui của riêng chúng tôi, ông bớt quản đi." Bây giờ Tề Kiều Phương suốt ngày nghĩ ngợi làm sao chiêu đãi hai đứa cháu trai cháu gái, đừng nhắc có bao nhiêu nhiệt tình, vừa sắp xếp phòng mới, vừa bày sẵn đồ chơi.
Hà Thành: "Ông...Ông đúng là đồ đần."
Trong lòng Hà Thành đắc ý, ông ta có con trai con gái, như thế nào cũng sẽ không cô độc tới già giống như hai vợ chồng nhà bên.
"Tới lúc đó tôi dẫn cháu tới nhà ông chúc tết."
Giáo sư Tôn biết ông ta muốn khoe cháu, không lên tiếng.
*
Triển Ngải Bình dẫn Cố Thịnh và bọn trẻ đứng dưới lầu, trong lòng hơi căng thẳng, rất nhiều năm không gặp thầy và sư mẫu rồi, giống như cận hương tình khiếp(*), không dám bước vào trong.
(*)cận hương tình khiếp: xa quê hương nhiều năm, không có tin tức, càng về gần quê thì tâm trạng càng thổn thức, sợ ở quê xảy ra chuyện không may gì đó.