Giáo sư Tôn không thoải mái: "Bà, người ta lần đầu tới nhà, bà nói lung tung cái gì?"
Tề Kiều Uyển mỉm cười, bà ấy nhìn cậu nhóc trẻ Cố Thịnh này, càng nhìn càng thích, cảm thấy mắt nhìn của con gái nuôi mình rất tốt.
Đôi trai gái này cũng sinh rất tốt!
Triển Ngải Bình nói: "Cha nuôi, cha không thể yêu cầu quá nghiêm khắc với con!"
Giáo sư Tôn tức giận trừng mắt: "Con tới nhà để nói với cha cái này?"
Triển Ngải Bình nói: "Tết nhất rồi, chúng ta không nói chuyện học hành."
Tề Kiều Uyển nói: "Đúng vậy, tết nhất rồi, chơi nhiều với bọn trẻ, hai đứa nhỏ này ngoan như vậy mà."
"Bà ngoại." Oa Bao Nhục lên tiếng gọi.
Cố Thịnh nói: "Chúng biết đọc thơ cũng biết hát."
Tề Kiểu Uyển lập tức có tinh thần: "Hay là ông đi nấu ăn đi, tôi chơi với bọn trẻ một lúc."
Giáo sư Tôn không đồng ý: "Lời bà vừa nói ra đã muốn lật lọng rồi? Không phải muốn để con gái con rể của bà nếm thử tay nghề của bà sao?"
...
Tề Kiều Uyển nấu ăn, Cố Thịnh vào bếp phụ, giáo sư Tôn ở bên ngoài nhìn, còn tìm một cái tạp dề cho Cố Thịnh, ông ấy càng nhìn càng thoải mái tâm trạng.
Kiểu cảm giác "con rể" tới nhà làm việc này vô cùng tốt.
Triển Ngải Bình khoác lác nói: "Cha nuôi, cha xem mắt nhìn của con không tồi chứ, Cố Thịnh nấu ăn rất ngon."
"Vậy sao? Vậy ngày mai bảo nó nấu ăn, để mẹ nuôi con nghỉ ngơi."
Triển Ngải Bình: "..."
Giáo sư Tôn nhíu mày: "Làm sao, con không đồng ý?"
Triển Ngải Bình vương bà bán dưa tự bán tự khen: "Chỉ sợ cha ăn nhiều món do con rể nấu, không nỡ để anh ấy đi."
Giáo sư Tôn hừ nhẹ một tiếng.
Triển Ngải Bình đơn giản nói chuyện những năm qua với giáo sư Tôn, giáo sư Tôn ngồi trên sô pha, tay trái một cháu, tay phải một cháu, trái ôm phải ấp không nỡ rời tay.
Giáo sư Tôn nói: "Con bảo cha đừng đối xử với con quá nghiêm khắc, vậy cũng được, con sinh thêm hai đứa nữa, cho cha có con cháu vờn quanh."
Triển Ngải Bình: "...Hai đứa là đủ rồi."
Hai đứa nhỏ nhà cô còn chưa bốc thưởng mở hộp bí ẩn ra là bảo bảo gì, tuy hiện giờ trông rất ngoan ngoãn nhưng vẫn chưa tới bốn năm tuổi, không biết sau này liệu có biến thành một đứa nghịch ngợm không.
Tề Kiều Uyển đã nấu ăn xong, Triển Ngải Bình tới giúp lấy đũa bưng đồ ăn, giáo sư Tôn tiếp tục trái ôm phải ấp trên sô pha, ông ấy phát hiện hai đứa cháu ngoại của mình thật sự thông minh lại nghe lời.
Ông ấy chơi trò trốn tìm với chúng.
Tề Kiều Uyển vừa đi ra nhìn thấy giáo sư Tôn trốn sau lưng ghế sô pha ló đầu, ngữ khí bí bô chơi trốn tìm với hai đứa nhỏ, bà ấy lập tức cảm thấy đứng tim.
"Đi đi đi, để tôi chơi với bọn trẻ."
"Nào, đừng quan tâm ông ngoại bọn cháu, bà ngoại tới chơi với các cháu."
...
Hai vợ chồng họ cãi nhau ở bên ngoài, Cố Thịnh và Triển Ngải Bình bày bát đũa và đồ ăn lên bàn xong, tất cả mọi người ngồi trước bàn tròn ăn cơm, lúc này người của thế hệ trước đều thích dùng bàn tròn ăn cơm khi đón tết, mà không phải dùng bàn vuông, bởi vì bàn tròn náo nhiệt, thể hiện đoàn viên lúc đón tết.
Ăn cơm xong, Triển Ngải Bình đọc những thứ mình viết trong hai năm nay cho giáo sư Tôn, có quyển câu chuyện khoa học đó, cũng có kỹ xảo phẫu thuật, còn có một số ca bệnh và dùng thuốc đặc biệt.
Giáo sư Tôn: "Con còn học lên trung y."
Trên thực tế giáo sư Tôn cũng biết một chút, lúc này liên hợp trung tay, trung tây y sẽ liên hợp lại chữa trị cho người bệnh, ông ấy thấy cách dùng thuốc của Triển Ngải Bình không tồi.
"Con cũng học được vài thứ ra gì."
Giáo sư Tôn đọc những ghi chép hành y của Triển Ngải Bình và kỹ xảo phẫu thuật, ông ấy cầm bút đổ phê chỉnh một lúc, buổi tối đeo kính lão, vẫn đọc không nổi, Tề Kiều Uyển ở bên cạnh đọc cũng mệt.
Bà ấy liền mò ra quyển sách mẫu 《 câu chuyện khoa học 》 đó, tùy ý lật xem.
Cái này không lật còn đỡ, vừa lật đã đau đầu, Tề Kiều Uyển đọc sách ở đầu giường, thi thoảng ôm bụng cười to.
Tề Kiều Uyển cười tới mức sắp chảy nước mắt.
Giáo sư Tôn đỡ kính, ghét bỏ nói: "Cười cái gì mà cười, đọc quyển sách mà cười dữ dội như vậy;"
Tề Kiều Uyển lại không nhịn được cười ha ha.
Giáo sư Tôn: "..."
Lòng hiếu kỳ của ông ấy bị khơi dậy: "Rốt cuộc con gái nuôi của bà đã viết cái gì? Khiến bà cười thành như thế."
Tề Kiều Uyển cười rồi lau nước mắt: "Giọng văn của con gái nuôi của tôi không tồi, ha ha...rất có tài."
"Rất có tài hoa."
"Ban đầu nó không nên học y! Đến bộ tuyên truyền viết văn chương tốt biết bao."