Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 407 - Chương 407. Con Gái 5

Chương 407. Con gái 5 Chương 407. Con gái 5

"Bà nói lung tung." Giáo sư Tôn rút quyển sách từ trong tay của bà ấy, ông ấy vô cùng tò mò, hận không thể lập tức biết nội dung bên trong, giáo sư Tôn ngồi dưới chiếc đèn xem liền hai chương, cũng không nhịn được bật cười ra.

Giáo sư Tôn vừa cười vừa ghét bỏ: "Viết cái gì vậy? Quỷ dị thần kỳ."

Tề Kiều Uyển: "Thế này không phải rất khoa học sao?"

Giáo sư Tôn hừ một tiếng: "Không làm việc đứng đắn."

Giáo sư Tôn đọc hơn nửa đêm, tới ngày hôm sau không thể dậy nổi, đợi lúc ông ấy thức dậy, đã tới trưa rồi, Cố Thịnh dẫn hai đứa nhỏ chơi, Triển Ngải Bình và Tề Kiều Uyển vừa bóc đậu vừa nói chuyện.

Triển Ngải Bình rất thích nói chuyện với mẹ nuôi Tề Kiều Uyển, mẹ nuôi Tề Kiều Uyển giống như tên của bà ấy, là một người rất dịu dàng, đối đãi lớp nhỏ yêu thương quý mến, rất có cảm giác của người mẹ.

Mẹ nuôi chính là hình tượng của người mẹ mà lúc nhỏ cô muốn nhất.

Buổi trưa Cố Thịnh nấu cơm, bây giờ anh đã quen rồi, giáo sư Tôn ăn cơm, đánh hai ván cờ tướng với "con rể", nhìn thời gian, dẫn con rể và hai đứa cháu ngoại ra ngoài dạo bộ khoe khoang.

Còn Triển Ngải Bình ở nhà với Tề Kiều Uyển.

Giáo sư Tôn bảo Tề Kiều Uyển đi cùng, Tề Kiều Uyển xua tay: "Tôi không muốn đi cùng ông đâu."

Mất mặt.

Giáo sư Tôn đến nhà Hà Thịnh bên cạnh khoe khoang trước: "Lão Hà à, tới nhìn đứa con rể này của tôi, rất đẹp trai nhỉ, con gái của tôi có mắt nhìn tốt, xem xem hai đứa nhỏ này, rất thông minh, rất lanh lợi như cha mẹ chúng.

Cố Thịnh đứng ngay ngắn sau lưng giáo sư Tôn, tâm trạng của anh cũng rất tốt, cũng chỉ có lúc này, anh mới có thể nghe thấy vài câu khen anh từ trong miệng giáo sư Tôn.

"Ông, ông thật là..." Hà Thịnh bất đắc dĩ, lão Tôn người ta đã tìm cho mình con gái và con rể tốt, trong lòng ông ta khó chịu một cách khó hiểu.

Bởi vì con rể của ông ta thật sự không bằng với con rể của người ta.

"Cháu trai cháu gái của tôi thông minh lắm, giống tôi lúc nhỏ..."

...

Triển Ngải Bình ở nhà nói chuyện với Tề Kiều Uyển một lúc, Tề Kiều Uyển có việc ra ngoài, chẳng bao lâu, ngoài cửa đã truyền tới tiếng gõ cửa, Triển Ngải Bình đi mở cửa, phát hiện người đứng bên ngoài lại là Tiết Ngưng Giai.

Tiết Ngưng Giai đứng ngoài cửa xách túi lớn túi nhỏ nhìn thấy Triển Ngải Bình, cô ta cũng ngơ ra, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Triển Ngải Bình nghe nói Tiết Ngưng Giai đi Đại Tây Bắc rồi, có lẽ còn chưa kết hôn, dạo này cũng về Thượng Hải thăm người thân, đúng là trùng hợp, lại chạm mặt nhau.

Tiết Ngưng Giai nhận ra Triển Ngải Bình, nụ cười trên mặt cô ta trì trề một khoảnh khắc: "Là cô à!"

Lúc nhìn thấy Triển Ngải Bình, lòng của Tiết Ngưng Giai như bị kim đâm một nhát, nhoi nhói, hai năm qua sống ở Đại Tây Bắc qúa khổ, cả người cô ta đều già đi bảy tám tuổi, không còn xinh đẹp tỏa sáng, ý khí phong phát như trước, mà Triển Ngải Bình trước mắt lại trở nên xinh đẹp yêu kiều, thi thoảng đâm vào lòng cô ta.

Tiết Ngưng Giai rất muốn về Thượng Hải, cô ta không muốn ở Đại Tây Bắc nữa.

Triển Ngải Bình đã khôi phục quan hệ với thầy Tôn, có phải cô muốn mượn quan hệ về Thượng Hải không? Cả nhà Hạ Minh Chương đều đã như thế rồi, cũng có được báo ứng nên có, mà Tiết Ngưng Giai cô ta, chuyện năm xưa vốn không nên trách cô.

"Triển Ngải Bình, thầy Tôn có nhà không? Tôi tới thăm thầy và sư mẫu."

Triển Ngải Bình mở cửa cho cô ta vào nhà: "Cô vào đi."

Tiết Ngưng Giai chần chừ một lúc: "Chỉ có một mình cô?"

Giáo sư Tôn và Tề Kiều Uyên đều không có nhà, Triển Ngải Bình rót cho cô ta một tách trà, Tiết Ngưng Giai phát hiện trong căn nhà này đã có thêm rất nhiều "đồ chơi" ấm áp? Có búp bê vải mà trẻ con thích chơi, có xe bọc sắt và đồ chơi chuột túi bọc sắt, còn có trống lắc, trong không khí còn mang theo hương sữa nhàn nhạt.

Triển Ngải Bình nhàn nhạt đáp một tiếng: "Ừm."

Cô rót trà, vô cùng nhàn rỗi ngồi ở đó, nhìn dáng vẻ thờ ơ đó của Triển Ngải Bình, đáy lòng Tiết Ngưng Giai thầm hận, cô ta đoán là hai năm trước Triển Ngải Bình đã đến làm ầm ĩ một trận, ảnh hưởng cách nhìn của giáo sư Tôn với cô ta.

Bây giờ thì hay rồi, hai người bọn họ, chẳng ai có thể ở lại Thượng Hải, một người ở Đại Tây Bắc, một người tới tỉnh Hồ Nam, toàn bộ đều bị đày tới biên cương.

Tiết Ngưng Giai đoán chắc chắn Triển Ngải Bình cũng không ở được nơi đó, mới tới tìm thầy Tôn đi cửa sau.

Mục đích của hai người họ giống nhau, lại còn để họ Triển này giành trước một bước.

Tiết Ngưng Giai cầm một con búp bê vải gấu trúc lên, Triển Ngải Bình lên tiếng nói: "Đó là của con gái tôi."

Bình Luận (0)
Comment