Tiết Ngưng Giai ngây người: "Vậy, vậy sao?"
"Tôi có một cặp trai gái, giáo sư Tôn đã dẫn chúng ra ngoài."
Tiết Ngưng Giai kinh ngạc trong lòng, cô ta cảm thấy Triển Ngải Bình quá đáng thẹn, lại còn dẫn con tới.
"Hôm qua cô ở nhà thầy Tôn? Một mình cô dẫn hai đứa?" Tiết Ngưng Giai thầm mắng Triển Ngải Bình, trộm nghĩ bây giờ cô thật tài, lại dẫn hai đứa con tới giả vờ đáng thương.
Tiết Ngưng Giai nghĩ tới mình, cô ta xoa xoa ngón tay, hai năm qua ngón tay của cô ta trở nên thô ráp, cô ta chưa bao giờ muốn sống ở Đại Tây Bắc, cô ta muốn về.
Triển Ngải Bình nói: "Còn có chồng của tôi."
Tiết Ngưng Giai lên tiếng: "Cô còn kéo cả nhà tới."
Triển Ngải Bình cười nhạt nói: "Đón tết mà, vốn nên náo nhiệt."
Tiết Ngưng Giai: "..."
Triển Ngải Bình cũng biến thành một người nịnh hót rồi.
Tiết Ngưng Giai nói: "Triển Ngải Bình, thầy rất thất vọng về cô, chuyện cô làm năm đó, thầy ấy vĩnh viễn không quên đâu, đây là do chính miệng thầy ấy nói."
"Chuyện năm đó, tôi có sai, Hạ Minh Chương anh ta..."
Triển Ngải Bình cười ha ha một tiếng: "Cô còn không biết ngại nhắc tới anh ta trước mặt tôi."
Tiết Ngưng Giai nói: "Đó đều là lỗi của cô, không có liên quan gì tới chúng tôi, cô không thể đổ lên người tôi, cũng không phải tôi chủ động dẫn Hạ Minh Chương tới tìm cô."
Triển Ngải Bình: "Hạ Minh Chương đã khai với tôi rồi."
Sắc mặt Tiết Ngưng Giai tái đi, cô ta hoảng hốt, chuyển giọng nói: "Cô, Triển Ngải Bình, tôi sống ở Đại Tây Bắc rất khổ, hai năm qua, tôi sống hai năm khổ sở, tôi cũng đã đền tội với cô rồi."
Triển Ngải Bình nói: "Tiết Ngưng Giai, nhà cô cũng không sạch sẽ."
"Cô là tự 'chủ động' đến Đại Tây Bắc."
Tiết Ngưng Giai: "..." Bởi vì nhà Hạ Minh Chương xảy ra chuyện, liên lụy tới nhà họ Tiết, đào ra dây mơ rễ má, nhà họ Tiết như bồ tát bùn qua sông, ngay cả bản thân cũng khó bảo vệ được, Tiết Ngưng Giai thấy thế cục khi đó đã hoảng lên, trốn tới Đại Tây Bắc.
Chuyện năm đó có thể trách cô ta sao? Nếu không phải cô ta bảo Hạ Minh chương trêu chọc Triển Ngải Bình, Hạ Minh Chương sẽ không xảy ra chuyện, nếu nhà họ Hạ không xảy ra chuyện, cũng sẽ không liên lụy tới nhà cô ta.
Cô ta đi nhờ thầy Tôn, nhưng thầy Tôn lại thờ ơ, ông ấy không bảo vệ cô ta.
Tiết Ngưng Giai cắn môi, lần này cô ta về nhất định phải giành được sự giúp đỡ của thầy Tôn.
"Triển Ngải Bình, cô tới đây bao lâu rồi? Sao thầy không đuổi cô ra ngoài?" Mấy ngày giáo sư Tôn đón tết không tiếp đãi sinh viên, vì vậy cũng không ai chủ động tới chọc người ta ghét, Tiết Ngưng Giai vẫn nắm chuẩn thời gian, hôm nay không trước cũng không sau, đúng lúc tới nhà.
Nếu tới nhà vào mùng một mùng hai năm mới, chưa biết chừng còn bị đối xử lạnh nhạt, Tiết Ngưng Giai tưởng mình chọn ngày tốt, không ngờ Triển Ngải Bình cũng ở đây.
Tiết Ngưng Giai hận tới nghiến răng ken két.
Triển Ngải Bình nói: "Năm ngoái tôi đã nói sẽ tới, Tiết Ngưng Giai, cô nói chuyện khách sáo chút, tôi thấy cô mới là người bị đuổi ra ngoài."
Tiết Ngưng Giai đã sớm lột mặt nạ với Triển Ngải Bình, cho dù biết mình không thể vỡ lỡ với Triển Ngải Bình, nhưng lửa giận trong lòng cô ta vẫn khó tan, dựa vào cái gì cô ta đến Đại Tây Bắc chịu tội, Triển Ngải Bình lại chăm sóc mình căng mịn sáng bóng?
Tiết Ngưng Giai nói: "Trước đây giáo sư Tôn rất thích tôi, thầy ấy ghét cô, thầm khen tôi cái gì cũng tốt."
Triển Ngải Bình: "Thật trùng hợp, trước đây giáo sư Tôn còn thích tôi hơn, thầy ấy cũng ghét cô, thầm khen tôi cái gì cũng tốt hơn cô."
Sắc mặt Tiết Ngưng Giai khó coi.
Hai người họ ngồi một lúc, chẳng mấy chốc, giáo sư Tôn và Cố Thịnh đã dẫn hai đứa nhỏ về, bọn nhỏ muốn uống sữa bột, thế là giáo sư Tôn nói về pha sữa cho hai đứa uống.
"Trong nhà có khách?"
"Tiết Ngưng Giai?"
"Giáo, giáo sư Tôn..."
Nhà của giáo sư Tôn không tính là nhỏ, lần này có thêm hai người lớn hai đứa nhỏ vào, lại trở nên chen chúc không ít, Tề Kiều Uyển cũng xách đồ ăn vào: "Cô nhỏ của lão Chu tới rồi, tặng không ít đồ, con rể à, hôm nay vẫn phiền con nấu ăn..."
Bây giờ Tề Kiều Uyển đã không còn khách sáo với Cố Thịnh nữa.
Cố Thịnh cười nói: "Mẹ vợ, con xách giúp mẹ."
"Rất nặng đó."
Oa Bao Nhục và Tiểu Thang Viên lay bên chân của giáo sư Tôn: "Ông ngoại, muốn sữa..."
Hai đứa đón một mùa tết, lúc cạo lông cừu xuất kích chuẩn xác, tìm người đối xử tốt với chúng cạo trước.
Còn tìm cha mẹ gì đó, sau này hẵng nói, dù sao cha mẹ cũng không chạy thoát.
"Được, ông ngoại pha sữa bột cho các cháu."
Tiết Ngưng Giai trơ mắt nhìn giáo sư Tôn đi pha sữa bột cho hai đứa nhỏ, trong ấn tượng của cô ta, giáo sư Tôn nghiêm túc thận trọng, cực kỳ nghiêm khắc lại giống như ông ngoại tốt hiền từ.