Triển Ngải Bình đứng dậy đi tới, ghét bỏ hai đứa nhỏ: "Hai đứa con còn ăn nữa, ăn một cái tết đã mập lên rồi."
"Mẹ..."
Tiết Ngưng Giai nuốt nước bọt, cô ta không nhịn được nói: "Đây là con của cô?"
"Đây là con trai và con gái của tôi."
"Vậy, vậy sao chúng lại gọi giáo sư Tôn là ông ngoại."
Tề Kiều Uyển cười nói: "Bây giờ Bình Bình là con gái nuôi của dì và lão Tôn."
Tiết Ngưng Giai: "!!!" Sao lại vậy?
Tiết Ngưng Giai trộm nghĩ Triển Ngải Bình thật thủ đoạn.
"Sư mẫu, một đứa con gái cũng quá ít rồi, chi bằng dì dứt khoát cũng nhận con làm con gái nuôi."
Giáo sư Tôn từ trong phòng ra, nghe thấy lời này của Tiết Ngưng Giai, trực tiếp nói: "Tôi không cần nhiều con gái như thế."
Tề Kiều Uyển nói: "Chúng ta có đứa con như Bình Bình đã đủ rồi, hai đứa trẻ ngoan, tới chỗ bà ngoại nào."
"Bà ngoại..." Lúc hai đứa nhóc dính người thì cực kỳ dính người.
Tiết Ngưng Giai nói: "Chuyện tốt nhân đôi mà, thầy, em biết thầy còn đang giận em, năm xưa em và Bình Bình đúng lúc cũng là song tử tinh, bây giờ đều tới làm con gái của thầy thì tốt biết bao."
Giáo sư Tôn nhàn nhạt nói: "Bớt mấy lời này đi."
Tề Kiều Uyển nói: "Đâu thể cứ tới một người là nhận một người."
"Bình Bình đã sớm xuất ngũ rồi...con bé là một sinh viên tốt nhất của lão Tôn chúng ta, năm xưa chúng ta nghĩ con bé có thể làm con gái của chúng ta thì tốt rồi..."
Sắc mặt Tiết Ngưng Giai không tốt lắm.
Cô ta không ăn cơm, vội vã chuồn đi.
*
Sau khi tới Thượng Hải, Triển Ngải Bình lại tìm người nghe ngóng chuyện nghiên cứu Ser Qing (tên một loại thuốc), biết nghiên cứu bên Quảng Thành đã có thành quả, hiệu quả điều trị tốt, phản ứng xấu ít, bây giờ đang định mở rộng, cô đi tìm người lấy phương thức liên lạc của nhân viên liên quan tới nghiên cứu Ser Qing bên Quảng Thành.
Triển Ngải Bình còn bảo Cố Thịnh vẽ trạm xăng, cô còn thật sự muốn viết kiến nghị cho xưởng đồ chơi, hi vọng có thể làm ra trạm xăng mô hình nhỏ.
Cố Thịnh vẽ mười mấy cái, cuối cùng Triển Ngải Bình cũng chọn vài cái đẹp mắt, cô viết một bức thư, nhờ người gửi đi.
Cố Thịnh buồn cười nói: "Nếu thật sự áp dụng kiến nghị của em, em lại nhờ người mua trạm xăng cho con trai?"
Triển Ngải Bình xua tay, trộm nghĩ người thân của bọn trẻ có thể hiểu ý tứ được.
Ở Thượng Hải vài ngày, Triển Ngải Bình còn dẫn Cố Thịnh về trường một chuyến, gặp mấy giảng viên khá quen như Diệp Phương Tĩnh, Diệp Phương Tĩnh đã kết hôn rồi.
Diệp Phương Tĩnh nói: "Tuy không tìm được một thanh mai trúc mã, nhưng người yêu của tôi cũng rất tốt."
Triển Ngải Bình nói: "Chúc mừng chúc mừng."
Diệp Phương Tĩnh nói: "Tôi mới ngưỡng mộ cô, đã làm mẹ rồi, còn có một cặp song sinh, một lần có cả trai lẫn gái."
...
Cả nhà Triển Ngải Bình ở ba bốn ngày, chuẩn bị trở về, Tề Kiều Uyển sắp xếp cho họ không ít đồ: "Bình Bình, con thích uống trà nhỉ, dúi cho con chút trà, những thứ này con cầm về uống."
Triển Ngải Bình dở khóc dở cười: "Mẹ nuôi, con mới mang trà Phổ Nhỉ tới."
"Trà lâu năm uống ngon, cha nuôi của con lại không thích uống trà, đều để trong nhà, ông ấy uống trà chính là trâu gặm mẫu đơn, ừm, mấy bánh trà này con cũng mang đi đi."
Triển Ngải Bình nhìn bánh trà do mẹ nuôi đưa cô cầm, cô lập tức chấn kinh, đây là trà Lão Đồng Hưng, tuổi đời rất lâu, của năm 34, cô lục lọi một chút, còn nhìn thấy của năm 21.
"Mẹ nuôi, số trà này mẹ giữ lại đi." Giống như phỉ thúy, có thể tăng giá trị, sau này bán mấy chục vạn mấy trăm vạn cũng có thể.
"Mẹ giữ trong nhà không lãng phí đâu."
Triển Ngải Bình thầm nghĩ mình lấy về cũng lãng phí, đợi sau mấy chục năm mới bán ra sao? Hình như cũng không có ý nghĩa gì? Đem giấu hết, nếu sau này con cái nghèo tới khố quần cũng không có, ngược lại có thể bán đồ trong nhà đi.
Nhà giáo sư Tôn có không ít đồ tốt, Triển Ngải Bình không lấy lá trà này, Tề Kiều Uyển nhét cho cô vài cái bánh: "Không thể để cha con uống trà ngon, cha con uống trà gì cũng cùng một vị, hồng trà lục trà không phân biệt nổi, chỉ là trà, nâng cao tinh thần, cho ông ấy uống trà ngon đều là lãng phí."
"Ông ấy chỉ thích uống loại rẻ nhất đó, rồi thêm chút đường."
Lúc này, rất nhiều nhà đều có ấm trà, còn có ấm giữ nóng, loại phích nước nóng vỏ sắt xanh đỏ đó, gần như nhà nào cũng có một cái, bên trong cũng không chứa nước nóng, hầu hết đều là chứa trà, nếu có hai cái, vậy thì một cái chứa trà, một cái chứa nước sôi.
Bởi vì lúc này chất lượng nước uống không cao, trong nước uống của một số người đun lên có mùi vị, sau khi thêm lá trà đã biến thành nước trà, mùi vị kỳ quái đó dĩ nhiên đã bị che lấp, vì vậy rất nhiều nhà nghèo thường chuẩn bị nước trà, đương nhiên, cũng sẽ không phải là trà ngon danh quý gì.
Có khách tới chơi, còn sẽ đổ chút đường trắng hoặc đường đỏ vào trong trà, coi như là trà nóng chiêu đãi khách rồi.