Triển Ngải Bình nói: "Vậy con giống cha con, con bỏ sữa trâu vào trà."
Tề Kiều Uyển: "Trâu gặm mẫu đơn ơi trâu gặm mẫu đơn, cho các người đều là lãng phí."
Triển Ngải Bình nói: "Vậy thì đừng cho con."
"Cho con, mắt không thấy tim không đau, tránh cho ngày nào đó cha con mở ra pha bậy, còn chi bằng cho con."
"Loại trà này, ông ấy còn chê khó uống đó."
Triển Ngải Bình nghi hoặc nói: "Có lẽ trà này không đắng, cam ngọt."
Tề Kiều Uyển cười nói: "Cha con cảm thấy màu sắc đậm, xấu quá, uống vào giống như trúng thuốc."
"Ông ấy không thích uống những thứ này, con mang đi đi, ông ấy thích trà ngọt của ông ấy."
"Nếu con muốn uống, con cứ bỏ sữa vào thử, xem xem vị trà nồng hơn hay vị sữa nồng hơn."
Triển Ngải Bình trộm nghĩ con không dám thử, dù sao thì trà lâu năm rồi, cô cũng không muốn uống.
Mẹ nuôi muốn tặng cho cô, cô cũng chỉ có thể nhận.
"Sau này phải về đây thăm cha mẹ nhiều hơn, mỗi tháng phải gọi điện thoại, mẹ muốn nghe giọng của cháu trai và cháu gái."
Giáo sư Tôn ghét bỏ nói: "Đứa con rể này của tôi quá vô dụng, khi nào trong nhà mới có thể lắp điện thoại?"
Triển Ngải Bình cười nói: "Trong văn phòng của con có điện thoại, rảnh rỗi con sẽ dẫn bọn trẻ gọi điện."
"Gọi nhiều một chút, không chê nhiều."
Sách và tài liệu khác do Triển Ngải Bình mang tới, giáo sư Tôn đã đọc hết giúp cô, còn "phê sửa" cho cô: "Con trở về sửa lại đàng hoàng."
Triển Ngải Bình nói: "Được, trường trong huyện chúng con còn nhờ con giúp, bảo con viết một quyển giáo trình, đợi con viết xong, con gửi tới cho cha nuôi xem giúp con."
Lần đó, sau khi Triển Ngải Bình từ học viện Y Xuân Thành tham quan học tập về, lại trao đổi với bác sĩ Đàm, hiệu trưởng trường Vệ Sinh đã liên lạc với cô, nhờ cô và giáo viên khác cùng viết một quyển giáo trình đào tạo tổng hợp.
Chuyện như soạn giáo trình, Triển Ngải Bình không bài xích, cô còn rất thích biên sách.
Giáo sư Tôn hỏi: "Câu chuyện khoa học đó của con khi nào thì lên hiệu sách Tân Hoa?"
Triển Ngải Bình: "...?"
"Cha và mẹ nuôi chẳng phải đã đọc rồi sao? Lẽ nào còn muốn mua vài quyển?"
Giáo sư Tôn nói như lẽ đương nhiên: "Sách do con gái nuôi của cha viết, đương nhiên phải cổ động rồi."
Triển Ngải Bình cười nói: "Vậy con cũng không biết khi nào hiệu sách Tân Hoa mới có, có lẽ sớm thôi."
"Vậy cha nói với người của hiệu sách."
"Đừng đừng đừng, cha cũng đừng nôn nóng."
Triển Ngải Bình cũng ngại lắm, đi tới một vòng lớn này, từ nhà họ Triển tới nhà họ Cố rồi tới giáo sư Tôn còn có Diệp Phương Tĩnh, hình như cô đã một đường chào hàng "tác phẩm" của mình rồi.
Đi suốt một chặng này, người quen gần như đều biết hết.
Sau này liệu cô có bị hiệp hội tác giả liên lạc không?
Triển Ngải Bình trộm nghĩ tác phẩm của mình như thế, có lẽ sẽ không bị tác giả văn học chính thống nhìn trúng, đợi sau khi tới năm 80, sẽ có từng tốp tác giả lợi hại không ngừng xuất hiện.
"Con vẫn nên chuyên tâm viết giáo trình thôi!" Triển Ngải Bình thầm nghĩ con thích viết giáo trình, bảo người khác đừng vội đọc sách của cô, học bài giảng của cô.
Giáo sư Tôn nói: "Sớm biết con thích đi dạy viết sách như vậy, nên giữ con lại làm một giảng viên."
Triển Ngải Bình cười nói: "Vậy há chẳng phải là con kế nghiệp cha?"
Hai người họ nhìn nhau cười.
Chặng đường này xuất hành gần nửa tháng, truân chuyển mấy nơi, đâu chỉ là trẻ con, ngay cả người lớn cũng hơi ăn không tiêu, đón tết thật sự là một việc nặng nhọc vất vả, từ biệt hai vợ chồng giáo sư Tôn, Triển Ngải Bình và Cố Thịnh dẫn bọn trẻ xách túi lớn túi nhỏ ngồi xe lửa về nhà, lần này là thật sự trở về.
Sau khi tiễn hai vợ chồng Triển Ngải Bình đi, giáo sư Tôn gọi điện thoại cho viện trưởng Hứa, trong điện thoại, nói chi tiết con gái của mình ưu tú cỡ nào, hai đứa cháu trai cháu gái lại ngoan ngoãn đáng yêu lanh lợi bao nhiêu...
"Tóm lại, vẫn cảm ơn ông, đã thêm cho tôi một đứa con gái tốt như vậy."
Viện trưởng Hứa lạnh lẽo đáy lòng cười mấy tiếng, trộm nghĩ loại lời mang tiếng cảm ơn nhưng thực tế là khoe khoang này ông ấy mới không thèm nghe.
"Con bé còn trẻ, nên luyện tập nhiều hơn..."
...
"Con gái tôi còn biết viết sách, nếu ông nhìn thấy ở hiệu sách Tân Hoa, nhớ mua thêm vài quyển..." Nói tới con gái nuôi của mình, giáo sư Tôn thực sự có một bụng lời muốn nói.
Tắt điện thoại, viện trưởng Hứa lật xem mấy quyển tài liệu, dạo này bệnh viện bộ đội và bệnh viện địa phương triển khai hợp tác đào tạo bác sĩ...Ngược lại có thể nghĩ cách đưa Triển Ngải Bình tới viện quân y để bồi dưỡng.