Triển Ngải Bình đã rất lâu không nấu ăn rồi, cô cầm nồi xẻng rất vui, trong đầu giống như hiện lên phương thuốc, xuất hiện các loại công thức nấu ăn và "thuốc dùng" liên quan, ồ, không phải, là tỉ lệ "nguyên liệu sử dụng".
Triển Ngải Bình luôn coi nấu ăn là "phối thuốc", chỉ cần trình tự chính xác, sẽ không khó ăn mấy.
Đợi Triển Ngải Bình nấu cơm xong, vừa ra ngoài đã nhìn thấy ba người nghiêm túc sắp xếp xe, cũng chỉ mười hai chiếc xe, khiến ba cha con họ chơi ra hoa ra lá.
Ba người mắc chứng cưỡng bức.
Điều khiến Triển Ngải Bình kinh ngạc hơn là Cố Thịnh lại dùng khối gỗ bỏ đi làm một 'trạm xăng quy mô nhỏ" rất đẹp.
Triển Ngải Bình sớm biết Cố Thịnh vẽ tranh chế ảnh rất lợi hại, không ngờ anh làm thủ công tạc tượng gỗ cũng lợi hại như vậy.
"Tay nghề của cha lợi hại quá!" Không chỉ may hổ bông cho các con, còn có thể làm mộc, làm trạm xăng đồ chơi.
Cố Thịnh nói: "Cho dù kiến nghị em gửi cho xưởng đồ chơi vô dụng, nhà chúng ta cũng có trạm xăng, ừm, từ từ đổ xăng cho xe đi."
Hai đứa nhỏ rất vui.
Triển Ngải Bình tích cực ra chủ ý nói: "Hay là chúng ta lại dùng gỗ làm đường xe? Cầu vượt...Cố Thịnh, anh làm mấy chiếc xe gỗ cho con đi!"
Triển Ngải Bình càng nói mắt càng sáng lên, năng lực làm mộc của Cố Thịnh mạnh, họ hoàn toàn có thể làm vài chiếc xe thủ công bằng gỗ cho con chơi, đây mới là thứ độc nhất vô nhị.
Bây giờ tạo hình xe của xưởng đồ chơi vô cùng cổ lổ sỉ, mình làm xe đồ chơi thủ công, có thể làm ra rất nhiều tạo hình vui, có thể làm xe Jeep thủ công bằng gỗ, cho con tự tô màu xanh lên, còn có thể làm xe công thành cổ đại, xe đào đất, xe mui trần, xe vận tải...
Còn có xe đua tạo hình chất chơi.
Tuy bây giờ là năm 73, hình như rất lạc hậu, nhưng trên thực tế, đợi thêm ba bốn năm, cũng chỉ khoảng năm 77, điện ảnh chiến tranh giữa các vì sao sắp bắt đầu chiếu rồi.
"Cố Thịnh, anh từng đọc tiểu thuyết khoa học viễn tưởng chưa? Anh làm mấy chiếc xe trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng..."
Cố Thịnh nói: "Anh làm một chiếc xe Jeep."
Đồng chí Cố biểu thị mình không có sức tưởng tượng như Triển Ngải Bình.
Sau khi đã nói sẽ làm xe thủ công, mấy ngày sau, hai vợ chồng đã chụm lại làm việc thủ công, Cố Thịnh biết làm mộc, năng lực hội họa mạnh, xe Jeep anh làm ra giống y như thật, Triển Ngải Bình ở bên cạnh nêu chủ ý, hai đứa nhỏ nhìn không chớp mắt, đâu chỉ là xe Jeep, trạm xăng, Cố Thịnh còn khắc ra xe cứu hộ và một bệnh viện mô hình nhỏ.
Oa Bao Nhục và Tiểu Thang Viên có thể chơi trò cấp cứu người bị thương.
Ví dụ sử dụng xe cứu hộ gỗ, vận chuyển gấu trúc bị thương của Tiểu Thang Viên tới bệnh viện trị bệnh...
Triển Ngải Bình nhìn "doanh khu nhỏ" đã dần thành hình trong nhà, trộm nghĩ họ đúng là gia đình mạnh mẽ.
"Cố Thịnh, đợi sau này con hai ba tuổi rồi, chúng ta đích thân làm cho con một chiếc xe đạp đi."
Trong đầu Triển Ngải Bình nghĩ ra chiếc xe đạp ba bánh thích hợp cho trẻ con cưỡi, mua xe tốn nhiều tiền, mình làm xe, tiết kiệm tiền, còn có được niềm vui gia đình, hỏng rồi cũng có thể tự sửa, tốt biết mấy.
Cố Thịnh nói: "Làm ra được sao?"
Triển Ngải Bình giơ xẻng công binh trong nhà lên nói: "Chúng ta làm lính, cái gì không biết chứ."
Chẳng phải chỉ là làm thủ công sao.
"Đèn đèn!"
Tiểu Oa Bao Nhục hi vọng có thể lắp cho xe mui trần gỗ của mình hai chiếc đèn.
Sau khi xe Jeep gỗ, xe mui trần gỗ nhà mình xuất hiện, Triển Ngải Bình cho phép hai đứa trẻ cầm xe gỗ ra ngoài chơi.
Triển Ngải Bình nói với Cố Thịnh: "Cha của bọn trẻ, lỡ như xe gỗ thủ công của chúng ta hỏng rồi, sao em cảm thấy em sẽ càng đau lòng hơn..."
Cố Thịnh nói: "Chúng ta thích hợp đến xưởng đồ chơi làm việc."
Hai vợ chồng họ làm xe hơi cho con, lại làm cầu tuột cho con, bày ở trong viện, hai anh em Oa Bao Nhục và Tiểu Thang Viên ở trong nhà vui vẻ chơi cầu tuột, đoàn trưởng Khương tới nhà họ nhìn thấy, rất thèm thuồng: "Hai vợ chồng cô cậu rất khá đó."
Một quân nhân không làm chính vụ và một bác sĩ không làm chính sự.