Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 420 - Chương 420. Bồi Dưỡng 5

Chương 420. Bồi dưỡng 5 Chương 420. Bồi dưỡng 5

"Sao không làm to chút."

Đoàn trưởng Khương nhìn kích thước của cầu tuột, nghĩ Đại Bàn Kê nhà mình có thể sẽ kẹt trên cầu tuột.

Triển Ngải Bình nói: "Đủ rồi, đủ rồi, trẻ con chơi mà."

Đoàn trưởng Khương so đo: "Đâu có đủ."

Đại Bàn Kê nhà anh ta cũng là trẻ con, đợi lớn tới một hai tuổi, rõ ràng không đặt mông ngồi xuống được.

"Sau này chỉnh lớn một chút."

Cố Thịnh nhìn bóng lưng rời đi tiêu sái của đoàn trưởng Khương, chậc chậc hai tiếng với Triển Ngải Bình: "Vợ à, em cứ đợi mà xem."

Triển Ngải Bình hỏi: "Xem cái gì?"

Cố Thịnh: "Sớm muộn anh ấy phải chịu đựng áp lực của trẻ con."

"Hôm nay anh nhìn thấy Đại Trửu Tử nhà bên cạnh cưỡi lên vai của cha nó, nói muốn cưỡi ngựa lớn."

Triển Ngải Bình: "..."

Đợi sau này Đại Trửu Tử cưỡi lên vai của cha nó...trời ơi, cảnh tượng đó cô không thể tưởng tượng ra được.

*

Tháng năm, học viện Y Quảng Thành cử người tới, tuyên truyền antivenin, mang theo nhiều loại huyết thanh tới, đã thành công cứu mấy ca bệnh, bây giờ nhiệt độ dần tăng cao, đã tới mùa hè, người bị rắn độc cắn bị thương nhiều lên, huyết thanh vô cùng hữu dụng.

Người từ bên Quảng Thành tới tên là Tằng Tùng, là một người đen gầy, thích mặc sơ mi trắng, bác sĩ Triệu mời anh ta ăn nấm mối, anh ta không ăn, nói mình sợ ăn.

"Trường của chúng tôi có một giảng viên, đã đào mấy cây nấm ở trong trường ăn, chết luôn..." Chuyện này đã để lại bóng ma sâu nặng cho Tằng Tùng, anh ta căn bản không dám ăn những thứ này.

Nhưng người của bệnh viện lại ăn rất thơm ngon, anh ta nhập gia tùy tục, cũng bắt đầu cuộc sống ăn nấm dại.

Câu chuyện khoa học của Triển Ngải Bình đã bán ở trong các hiệu sách Tân Hoa lớn, cô tự đi mua mười mấy quyển, cuối cùng nghe nói sách của cô đã bán hết, không ít thanh niên tri thức đều thích đọc, tên của Triển Ngải Bình đã có ấn tượng trong đông đảo thanh niên tri thức.

Nhà xuất bản đã gửi không ít tiền nhuận bút cho cô, trước sau cộng lại hơn hai ngàn tệ, Triển Ngải Bình gửi ngân hàng, lúc này lãi tiết kiệm không tồi, gửi ngân hàng đáng tin, mọi người đều thích gửi ngân hàng, người trong thành đã gửi một đống tiền, đều không có chỗ tiêu, vì lúc này, cho dù có tiền cũng không mua được thứ gì.

Tích tiền trong tay cũng không tiêu được.

Thế nên sau này kinh tế mở cửa, dục vọng chi tiêu của mọi người lập tức phun trào, lãi tiết kiệm cũng trở nên ngày càng ít, quốc gia không khuyến khích gửi tiền.

"Bác sĩ Triển, cấp trên hi vọng cô có thể dẫn đội đến viện quân y bồi dưỡng."

Triển Ngải Bình ngơ ra: "Cái gì? Tôi tới viện quân y bồi dưỡng?"

"Đúng, lần này là mấy bệnh viện liên hợp..." Bệnh viện bộ đội và bệnh viện nhân dân địa phương liên hợp lại, giao lưu học tập bồi dưỡng, đối với bác sĩ mà nói, đây là một cơ hội rất tốt.

Cho dù không phải đến viện quân y bồi dưỡng, Triển Ngải Bình cũng có cơ hội đến bệnh viện nhân dân huyện và bệnh viện nhân dân thành phố bồi dưỡng một hai năm.

"Sau này sẽ có chỗ phát triển lớn hơn, lúc cô mới tới, tôi biết cô sẽ không ở mãi trong một viện Vệ Sinh hương trấn nhỏ bé."

Triển Ngải Bình cười nói: "Cho dù cháu đi bồi dưỡng một hai năm, cháu cũng không phải đi rồi không về."

Viện trưởng Hách cười, ông ấy vỗ vai của Triển Ngải Bình.

Triển Ngải Bình nói: "Nói một câu rất bất kính, cháu còn muốn ngồi lên vị trí viện trưởng nữa."

"Cháu thật dám nói."

Triển Ngải Bình tới viện Nham Tâm Vệ Sinh đã hai năm, thời gian hai năm trôi qua rất nhanh, phòng phẫu thuật của bệnh viện đã xây xong, cây táo bên phòng phẫu thuật đã cành lá xum xuê, phát triển rất tốt, che rợp cả vùng, lúc không có phòng phẫu thuật, bọn trẻ trong bệnh viện thích chơi đùa dưới tán cây táo.

Cô bé Trịnh Tuyết Mai chào đời khi đó, cũng đã hơn hai tuổi rồi.

Triển Ngải Bình tới viện quân y bồi dưỡng, sau này sẽ thay đổi nơi làm việc, Cố Tương Nghi cực kỳ vui về chuyện này, hận Triển Ngải Bình không lập tức chuyển tới ở cùng cô ấy: "Sau này hai chị em chồng chúng ta kết nhóm sống qua ngày thôi."

"Dẫn theo hai đứa cháu trai và cháu gái, vẫn là một nhà bốn người!"

"Chị dâu, chị yên tâm, chắc chắn em sẽ chăm sóc chị thật tốt."

Cố Thịnh chỉ muốn đuổi cô ấy đi.

Bình Luận (0)
Comment