Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 427 - Chương 427. Hoa Hồng 1

Chương 427. Hoa hồng 1 Chương 427. Hoa hồng 1

"Chu Huệ tuyệt đối sẽ không hối hận." Triển Ngải Bình khiêu khích nói, cô thật sự không ưa dáng vẻ tự tin lại tự kiêu đắc ý đó của đoàn trưởng La.

Ở trong tưởng tượng của anh ta, có phải anh ta cho rằng Chu Huệ sống không tốt không? Chu Huệ sẽ hối hận? Sẽ khóc lóc tới níu kéo anh ta, nối lại tình xưa với anh ta?

Đoàn trưởng La coi thường lời của Triển Ngải Bình: "Tôi biết phụ nữ các cô hầu như đều già mồm."

Triển Ngải Bình nói: "Anh không hiểu phụ nữ, cũng đánh giá cao bản thân."

Thật sự tưởng mình là cái thá gì, đầu óc có bệnh à.

Hai người nói chuyện không hợp được mấy câu, Triển Ngải Bình không nói nhiều với anh ta nữa, nói thẳng mình phải đi rồi, đoàn trưởng La nói: "Đợi vợ tôi tới viện gia thuộc, cô chiếu cố cô ấy nhiều một chút."

"Tôi hi vọng cô dừng nói cuộc sống vợ chồng của tôi và cô ấy cho Chu Huệ biết, đừng để Chu Huệ buồn quá."

Triển Ngải Bình: "..."

Thật đúng là lòng Tư Mã Chiêu người qua đường đều biết, sợ là trong lòng đoàn trưởng La rất sướng, trong bụng nghẹn một đống tức, anh ta muốn khiến Chu Huệ hối hận, muốn khoe mẽ.

Triển Ngải Bình cười khẽ nói: "Chúc mai này hai vợ chồng anh sống hạnh phúc."

Đoàn trưởng La cười rồi đi.

Trong lòng đoàn trưởng La mang theo kỳ vọng bí ẩn, anh ta muốn rửa sạch nhục nhã, anh ta muốn khiến mọi người trong viện gia thuộc đều mở mắt ra nhìn anh ta là một người đàn ông tốt lo cho gia đình, anh ta phải khiến Chu Huệ hối hận vì đã bỏ lỡ một người đàn ông cầu tiến như mình.

Đoàn trưởng La vừa đi ra ngoài vừa siết chặt nắm đấm.

Lòng Triển Ngải Bình bị anh ta quấy nhiễu không thoải mái lắm, lúc trở về gặp Cố Thịnh, cục tức đó vẫn chưa tan biến, con người đoàn trưởng La này thực sự chính là đại biểu "đàn ông tự phụ" sau này.

"Đối tượng mà đoàn trưởng La mới tìm là ai?" Trước đó, Triển Ngải Bình vẫn không quan tâm chuyện này, hiện giờ cô chủ động hỏi, có câu "biết mình biết ta bách chiến bách thắng", phòng ngừa sau này đôi vợ chồng đó chạy tới trước mặt cô chọc tức mà không biết làm sao.

Người không phạm ta, ta không phạm người; nếu người phạm ta, ta ắt phạm người.

Cố Thịnh chắp tay sau lưng, bình chân như vại nói: "Đoàn trưởng La đã nói gì với em? Em cũng tò mò rồi? Sao không trực tiếp hỏi anh ta?"

"Dù sao cũng không có lời gì tốt đẹp."

Cố Thịnh rướn đầu tới, hôn cô, cọ lên má cô: "Nói gì? Nói ra cho anh nghe thử? Anh cùng em mắng anh ta."

Triển Ngải Bình bĩu môi: "Nói anh cũng chưa chắc đứng về phía phụ nữ bọn em, haiz, em biết cánh đàn ông bọn anh đều cùng một giuộc, không có ai tốt đẹp."

Nói ra lời này, chỉ sợ người bên cạnh đóng giả "người trung lập", nói điều kiện phần cứng cá nhân của đoàn trưởng La rất tốt, Chu Huệ bỏ lỡ người này chưa chắc có thể tìm được người tốt hơn, sau này chưa biết chừng cô ấy còn hối hận.

Cố Thịnh chớp mắt: "Cánh đàn ông bọn anh cũng đâu phải một giuộc, giống như anh và đoàn trưởng Khương thầm mắng anh ta vậy."

Triển Ngải Bình bật cười: "..."

"Đàn ông tốt, tham mưu trưởng Cố nhà em là đàn ông tốt." Triển Ngải Bình chủ động kiễng chân hôn lên mặt anh.

Nhưng không ngờ đã nghe thấy tiếng bước chân từ cách vách truyền tới, có người nói chuyện đi sang, Triển Ngải Bình đỏ bừng mặt.

Tuy luôn tùy tiện, nhưng lúc có người ngoài ở đây, chuyện như chủ động gần gũi với người yêu, cô cực kỳ dễ xấu hổ.

Rõ ràng đã là mẹ của hai đứa con rồi.

"Vợ ơi em đó..." Giọng của Cố Thịnh khàn đi, anh trộm nghĩ chuồn tới thực sự quá hời, phải tới trước mặt đoàn trưởng Khương khoe khoang.

Triển Ngải Bình đẩy mặt anh ra: "Anh đừng có học thói xấu, dăm ba hôm lại vào bệnh viện thì không tốt."

Cố Thịnh: "Cơ hội hiếm có."

"Từ sau khi có vợ bác sĩ, bệnh viện chính là nhà anh, anh cứ thích vào bệnh viện."

Triển Ngải Bình ghét bỏ anh: "Bớt nói chuyện kiểu này."

"Em thích anh khỏe mạnh, đừng để em nhìn thấy anh ở bệnh viện."

Cố Thịnh ôm cô cười: "Chỉ cho châu quan phóng hỏa mà không cho bách tính thắp đèn à, em dẫn con tới bệnh viện thì không cho anh tới bệnh viện?"

Triển Ngải Bình gật đầu: "Đúng, đối đãi khác biệt với anh."

"Chăm sóc bản thân đàng hoàng, đừng để em và con lo lắng."

Cố Thịnh cười gật đầu.

"Dáng vẻ em mặc blouse thật đẹp, bình thường keo kiệt không mặc cho anh xem." Cố Thịnh dùng ánh mắt đào hoa ôn nhu cười, trong con ngươi ánh chiếu ra dáng vẻ của Triển Ngải Bình trước mắt, bởi vì vừa nãy đỏ mặt, vầng đỏ trên gương mặt xinh đẹp của cô vẫn chưa tan, giống như mật đào chín rục, cực kỳ được lòng người.

Triển Ngải Bình bất đắc dĩ nói: "Trắng toát cũng đẹp?"

"Đẹp." Cố Thịnh cười nói: "Giống như trong sách nói, vợ anh da trắng nõn, lại mặc một chiếc áo trắng, giống như Ngọc Sơn, nhà Hà Quang Ánh Tuyết."

Triển Ngải Bình mím môi, con người ẩn nụ cười nhìn anh: "Biết nói lời dễ nghe, sau này nói nhiều một chút, đồng chí Cố, em thích nghe."

Bình Luận (0)
Comment