Cố Thịnh xoa mặt của cô: "Nếu hai đứa nhỏ giống mẹ, vừa thích chém gió vừa thích nghe nịnh hót, vậy thì tiêu rồi."
Triển Ngải Bình giẫm chân của anh một cái: "Hóa ra anh nói không phải lời thật lòng, là anh nịnh em."
Cố Thịnh nói: "Chỉ lời anh nói đều là thật lòng, người khác nói đều là nịnh nọt."
Triển Ngải Bình: "Em thích con có thể kế thừa truyền thống tốt đẹp của anh, ngày nào cũng thổi mông cầu vồng (tâng bốc) em."
Cố Thịnh nhíu mày nghi hoặc: "Cái gì cái gì? Mông cầu vồng?"
Mông cầu vồng là thứ gì?
Triển Ngải Bình chọc hai cái vào ngực anh, hùng hổ dọa người nói: "Anh cao quý, anh thanh cao, anh không thích nghe lời hay, em thô tục, em cứ thích nghe người ta khen."
Cố Thịnh cười bắt lấy tay cô: "Anh cũng muốn nghe lời hay, nhưng em không khen anh, nếu ngày nào em cũng nịnh anh, sợ là anh sắp thành hôn quân cổ đại, cái gì anh cũng ngh em, gió bên gối của em quá ghê gớm, nhưng em lại không dùng chiêu này..."
"Được rồi được rồi, anh nhớ cho em, đợi ngày nào đó em sẽ dùng gió bên gối với anh."
Triển Ngải Bình trộm nghĩ rõ ràng đoàn trưởng La này muốn tới gây chuyện, chắc chắn là muốn tới trước mặt cô khoe mẽ, show ân ái.
Nhà họ cũng không sợ, chẳng phải là show ân ái sao? Ai không biết chứ?
Xem ai cao hơn ai.
"Chắc chắn có chỗ cần anh."
Lúc gần tan ca, Triển Ngải Bình muốn tìm người nghe ngóng đối tượng của đoàn trưởng La, cô bảo Cố Thịnh đi đón con trước, lát nữa cô sẽ đi, ở trên hành lang lầu hai, Triển Ngải Bình gặp y tá trưởng Chương.
Y tá trưởng Chương gọi cô lại: "Bác sĩ Triển à."
Nụ cười của y tá trưởng Chương rất ngọt, nhìn thấy Triển Ngải Bình giống như chồn thấy gà, hận không thể vội tới chúc tết.
Mấy hôm nay, cô ta cùng chồng ở nhà ngày ngày làm mộc, khiến cô ta sầu tới độ tóc cũng rụng phân nửa.
Hết cách, con trai đòi xe gỗ, hai vợ chồng họ rất tuyệt vọng.
Cho dù là xe Jeep gỗ cơ bản cũng không làm được.
Nhưng con trai cứ nhất quyết đòi.
Nếu bác sĩ Triển có thể giúp đỡ thì tốt rồi, cô ta muốn mời hai vợ chồng Triển Ngải Bình tới nhà cô ta ăn bữa cơm, thuận tiện giúp họ làm xe...
Triển Ngải Bình thấy cô ta cũng hồi thần lại: "Y tá trưởng Chương, cô biết gần đây có y tá nào trong bệnh viện có người yêu sắp kết hôn không? Là đối tượng của đoàn trưởng La."
Y tá trưởng Chương nói: "Ồ, tôi biết, là y tá Trương, ồ ồ ồ, không phải Chương có bộ lập tảo tôi, là Trương có bộ cung trường, y tá Trương Lệ Dung."
"Cảm ơn." Triển Ngải Bình xoay người đi, nhanh như một cơn gió, không cho y tá trưởng Chương cơ hội nói chuyện.
Cô cứ cảm thấy y tá trưởng Chương có gì muốn nói, nhưng chắc chắn không giống là chuyện tốt lắm.
Trương Lệ Dung?
Thật trùng hợp.
Triển Ngải Bình thầm nghĩ mình họ Triển, y tá trưởng Chương họ Chương, Trương Lệ Dung họ Trương, giống như luyện tập thanh điệu.
"Trương Lệ Dung?" Chân mày Triển Ngải Bình nhíu lại, sao cô cảm thấy cái tên này rất quen, nhưng lại không nhớ được đã nghe ở đâu, dường như trong đầu cô có thứ gì lóe qua, nhưng cô không chộp được.
Trương Lệ Dung, Trương Lệ Dung...
Cái tên này quá phổ thông, người cùng tên cùng họ trong cả nước chắc chắn rất nhiều, rốt cuộc coo đã nghe ở đâu chứ?
Không đợi Triển Ngải Bình hồi tưởng được gì, đúng là nói tào tháo tào tháo tới, cô gặp một y tá trẻ ngay lối rẽ, y tá đó có vẻ ngoài cực kỳ sắc sảo, chân mày hất lên, trên mặt mang theo kiêu kỳ không tả nổi, lúc nhìn thấy Triển Ngải Bình thì nói thắng: "Cô là Triển Ngải Bình? Có phải cô tìm người nghe ngóng về tôi không? Tôi từng nghe về cô."
"Tôi chính là Trương Lệ Dung." Trương Lệ Dung nhíu mày, tuy cô ta không cao bằng Triển Ngải Bình nhưng mắt cô ta hất lên, mang theo tính công kích và khinh bỉ không tả nổi, cô ta rất có địch ý với Triển Ngải Bình.
Triển Ngải Bình nhàn nhạt nói: "Chúc mừng cô và đoàn trưởng La sắp hỉ kết lương duyên."
Trương Lệ Dung âm dương quái khí cười: "Tôi biết cô muốn nói gì, lão La đã nói với tôi chuyện cô và Chu Huệ, tôi sẽ không nghe lời cô đâu, cô đừng hòng quấy phá hôn sự của tôi."
Triển Ngải Bình nhíu mày cười nói: "Xem ra đoàn trưởng La không nói gì tốt đẹp cả."
"Anh ấy nói với tôi sự thật, giống như tình cảm của chúng tôi, các người không hiểu được, tôi mong Chu Huệ cũng đừng tới dây dưa với lão La nữa." Trương Lệ Dung dương dương đắc ý nói, vẻ mặt của cô ta rất tự hào, chân mày cũng giương cao lên.
Đoàn trưởng La si mê cô ta, khiến Trương Lệ Dung vô cùng đắc ý.
Trương Lệ Dung và Chu Huệ từng là đồng nghiệp, hai người ngoài mặt vẫn có chút qua lại, trên thực tế, Trương Lệ Dung rất ngưỡng mộ cô ấy, sau này biết hôn nhân của Chu Huệ không suôn sẻ, Trương Lệ Dung thầm vui sướng khi người gặp họa.