Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 434 - Chương 434. Thông Minh 2

Chương 434. Thông minh 2 Chương 434. Thông minh 2

Chủ nhiệm Lý trợn to hai mắt, khóe miệng chị ấy co rút: "Oa Bao Nhục nhà em nhiều lắm là hai tuổi, nó đã biết đọc thuộc thơ viết chữ rồi hả?"

Triển Ngải Bình: "Biết viết tên của em, em cũng không dạy nó, tự nó viết, em không cho nó viết, ngón tay trẻ con chưa phát triển hoàn toàn, dùng bút viết chữ quá sớm không tốt."

Oa Bao Nhục nhà bọn họ đúng là biết viết chữ, chỉ có điều không biết cầm bút, chỉ dùng nắm tay nắm cây bút lại, viết viết vẽ vẽ trên giấy, mới đầu Triển Ngải Bình cho rằng Oa Bao Nhục viết linh tinh, thế nhưng cô phát hiện con trai mình lại biết viết tên của cô —— Triển Ngải Bình.

Dù cho viết rất rất xấu thì đó cũng là tên của mẹ!

Chủ nhiệm Lý nghĩ thầm cũng thật biết khoác lác, ba thằng nhóc thúi nhà chị ấy, lúc năm tuổi cũng không viết được tên mình, người ta hai tuổi đã có thể biết viết tên mẹ? Hai tuổi vẫn là nhóc tì biết đái dầm thôi.

"Em gọi Oa Bao Nhục nhà em đến, để chị nghe nó đọc thơ đi."

Triển Ngải Bình gọi con cả của mình qua, "Hựu Hựu, lại đây, đọc một bài thơ cho dì Lý nghe nào."

Oa Bao Nhục nề nếp chắp tay sau lưng nói: "Cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày, ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần."

Đứa nhóc mặc áo đuôi ngắn quần cộc, phía trên là con hổ mà cha may cho, tuy rằng còn là một đứa nhóc, nhưng vẻ mặt cậu nhóc hết sức nghiêm túc, trưng ra khuôn mặt nhỏ mập mạp tròn vo, làm bộ dáng "ông cụ non " đọc thơ, có vẻ buồn cười lại đáng yêu.

Mỗi lần Triển Ngải Bình nhìn thấy con trai mình, cũng không biết cậu nhóc học được từ đâu.

Chủ nhiệm Lý sợ ngây người, chị ấy hỏi Triển Ngải Bình: "Mỗi ngày em dạy đứa nhỏ học thơ hả?"

Triển Ngải Bình nói: "Không dạy, có thể là học ở lớp mầm non."

Chủ nhiệm Lý hỏi: "Hựu Hựu, cháu biết bài thơ vừa nãy có ý nghĩa gì không?"

Oa Bao Nhục nghiêm túc nói: "Phải quý trọng lương thực, không thể lãng phí."

Chủ nhiệm Lý: "…"

Chủ nhiệm Lý líu lưỡi: "Nhà em sinh ra một thần đồng ư!?"

Triển Ngải Bình khiêm tốn nói: "Không lợi hại như vậy đâu."

Trên thực tế Triển Ngải Bình cũng kinh ngạc không thôi, sau khi Oa Bao Nhục nhà bọn họ đi học lớp mầm, ở chung với một đống bạn nhỏ cùng tuổi, lại mở mang đầu óc một cách không giải thích được, khả năng ghi nhớ của cậu nhóc rất tốt, học thuộc rất nhanh, cậu nhóc giống như cậu bé bọt biển, nhanh chóng hiểu được hàm ý của người lớn, trở nên càng ngày càng thông minh.

Triển Ngải Bình cũng phải sợ hãi.

Tuy rằng lúc trước cô muốn sinh hai nhóc thông minh, nhưng không cần thông minh như vậy, lẽ nào con trai nhà cô thật sự là một thần đồng?

Nếu không phải, tuy rằng đứa con trai lớn nhất nhà cô thông minh trí nhớ tốt nhưng thỉnh thoảng lại ngốc nghếch không có kiến thức, cô thậm chí còn hoài nghi con trai nhà cô trọng sinh hay xuyên qua.

Chủ nhiệm Lý nghi ngờ không thôi: "Giờ mới đi học mấy ngày mà đã biết nhiều như vậy?"

Triển Ngải Bình: "… Cũng làm cho người ta hao tổn tâm trí."

Chủ nhiệm Lý vốn muốn khoe khoang đứa nhỏ nhà mình thông minh, lúc rời đi đã biến thành ngạc nhiên "Đứa nhỏ nhà họ Cố là thần đồng!".

Chờ trở lại nhìn thấy Toan Thái Duẩn của mình, bất giác cảm thấy cậu bé không thông minh lắm.

"Không đúng, Toan Thái Duẩn nhà ta biết nói sớm hơn Oa Bao Nhục, không chừng tương lai bé con càng lợi hại hơn!"

Triển Ngải Bình nhìn theo bóng lưng chủ nhiệm Lý rời đi, ngồi chồm hỗm xuống nhìn đứa con lớn của mình, bóp khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc.

Sau khi con trai trở nên thông minh hiểu chuyện thì trở nên rất không đáng yêu.

Trước đây còn thích chơi xe, còn có thể bị bắt nạt, hiện tại ý thức được mình thông minh khác với tất cả mọi người, cậu nhóc lại mơ hồ có khuynh hướng tự luyến.

Bởi vì cậu nhóc sẽ nói với Triển Ngải Bình: "Mẹ, em gái thật ngốc."

"Cái này em ấy cũng không biết, cái kia cũng không biết."

"Mẹ, con thật là lợi hại! Con thông minh hơn những người khác!"

Điệu bộ rắm thúi này, đến ngay cả Triển Ngải Bình cũng muốn dạy dỗ cậu nhóc, đè ép sự oai phong của cậu nhóc lại.

Triển Ngải Bình bắt đầu sinh ra sự ngờ ngờ đối với "quan niệm giáo dục" ban đầu của mình.

Từ nhỏ cô bị giáo dục bằng cách đả kích mà lớn lên, hiện tại có một cặp sinh đôi, không muốn đứa nhỏ chịu nỗi khổ năm đó của mình, lúc đứa nhỏ trong ngực, cô đã nghĩ, chờ sau này giáo dục con cái nhất định phải lấy giáo dục bằng cách khen ngợi làm chủ, phải khen ngợi con cái nhiều hơn.

Bình Luận (0)
Comment