Hai vợ chồng đoàn trưởng La dời vào viện gia chúc, hai vợ chồng tìm đến người trong đoàn mình, yên lặng ăn một bữa cơm tân gia, bắt đầu sinh hoạt ở viện gia chúc.
Đoàn trưởng Khương chạy đến nhà họ La xem trò vui, anh ta nhìn thấy đoàn trưởng La giặt quần áo ở bên ngoài.
Đoàn trưởng Khương vừa nhìn vừa chậc chậc, trong miệng ra sức khen ngợi: "Động tác này thật nhuần nhuyễn! Thật không tệ! Giặt rất sạch sẽ."
Trong lòng đoàn trưởng La muốn chửi má nó, anh ta nghĩ thầm mẹ nó cái chức đàn ông tốt, lúc trước đầu óc anh ta bị úng nước mới muốn làm một người đàn ông tốt ở viện gia chúc.
Làm việc nhà, chịu mệt nhọc không phải là mình sao?
Anh ta làm việc nhà cái rắm, trồng hoa cái rắm, đến ngay cả Chu Huệ cũng không để anh ta giặt quần áo.
Đoàn trưởng La coi như cưới một ôn thần về rồi.
Lại còn ở trước mặt người ngoài, anh ta còn phải cắn răng cười, anh ta vẫn chưa thể mắng mụ điên ôn thần kia, dù sao đây là người vợ thứ ba anh ta nhọc nhằn khổ sở cưới về.
… Nếu đến người vợ này cũng mất, anh ta phải cưới người thứ tư, người thứ năm… E là anh ta cũng sắp thành người nổi tiếng của toàn bộ quân khu.
Cưới người thứ ba, còn là một kẻ điên.
Gương mặt đoàn trưởng La lạnh lùng, chà quần áo trên tay, "Khi cậu chưa kết hôn, không phải là cậu tự mình giặt quần áo sao?"
"Giặt, tôi có giặt." Đoàn trưởng Khương cười hì hì nói: "Hồi trước không phải anh nói, kết hôn còn tự mình giặt quần áo là kẻ ngu sao? Đàn ông cưới vợ về làm gì? Không phải là để cô ấy làm việc nhà trông con sao?"
"Chẳng lẽ còn cưới một tổ tông về?"
Trong lòng đoàn trưởng La ngũ vị hỗn tạp trần, mặc dù anh ta muốn nói mình vì tình yêu, anh ta vì tình yêu mà hi sinh, thế nhưng vừa nghĩ tới mụ điên Trương Lệ Dung kia, dù là nửa câu anh ta cũng không mở miệng dược.
Yêu cái rắm.
Đoàn trưởng La mệt tâm: "Cậu đi nhanh lên đi, một đoàn trường mà từ sáng đến tối nhàn rỗi không có chuyện gì làm."
Đoàn trưởng Khương cười hì hì nói: "Anh theo học Tiểu Cố nhà chúng tôi nhiều chút đi, là một tham mưu trưởng tốt đấy."
Đoàn trưởng La tức giận đến phát điên, "Người trong đoàn các anh bộ không biết làm mấy chuyện đứng đắn à?"
Đoàn trưởng Khương: "Tiểu Cố nhà chúng tôi trồng hoa rất lợi hại, vợ của anh không phải cũng nói muốn trồng hoa hồng sao?"
"Cút cút cút!"
Đoàn trưởng Khương nhìn mà chưa hết thòm thèm, anh ta chùi nước miếng, như có như không, tiếc nuối nói: "Chờ lát nữa anh giặt tã xong, tôi trở lại thăm anh."
Đoàn trưởng La tối sầm mặt lại: "Tôi không muốn thấy anh."
Chủ nhiệm Lý đến nhà họ La liếc nhìn tình huống hai vợ chồng nhà họ, chị ấy cứ không an tâm, luôn cảm thấy đôi vợ chồng mới cưới này vô cùng quái lạ, dù vậy, chị ấy cũng hi vọng hai vợ chồng đoàn trưởng La có thể sống với nhau thật tốt.
Chủ nhiệm Lý chạy đến nhà họ Cố, nói với Triển Ngải Bình: "Hai vợ chồng đoàn trưởng La đều là người lợi hại, không biết là gió đông thổi bạt gió tây, hay là gió tây áp đảo gió đông."
Triển Ngải Bình cười nói: "Chị nhìn ra rồi à?"
Đoàn trưởng La không phải người tầm thường, mà Trương Lệ Dung kia dường như cũng không dễ chọc, hai người bọn họ chính là nồi nào úp vung nấy, đúng là chó ngáp phải ruồi.
"Không nói tới bọn họ, nói về đứa nhỏ đi." Lúc nhắc tới con cái, cả người chủ nhiệm Lý kích động, chị ấy rất có tinh thần.
Ba đứa con sinh lúc trước đều đã đi lính, ba đứa trẻ này cũng không quá thông minh, ít nhất chủ nhiệm Lý ghét bỏ ba người bọn họ không biết làm người cho lắm, không biết nhìn người, không có ánh mắt làm việc, làm cho chị ấy cảm thấy không giống dòng dõi của mình.
Mà con trai út của chị ấy - Toan Thái Duẩn, đứa nhỏ này vừa khóc vừa gào, bây giờ đã một tuổi, biết nói rồi, còn nói chuyện rất trôi chảy, biết nói sớm hơn ba người anh trai trước đây, trong miệng một chuỗi một chuỗi từ, rõ ràng cho thấy là một đứa bé thông minh.
"Toan Thái Duẩn nhà bọn chị vừa quậy vừa nghịch ngợm, nó biết nói quá sớm, Oa Bao Nhục nhà em mấy tháng biết nói vậy?" Chủ nhiệm Lý đùa giỡn hỏi, dựa theo hiểu biết của chị ấy, trong mấy đứa nhỏ sinh ra dạo gần đây cũng là Toan Thái Duẩn nhà chị ấy biết nói chuyện sớm nhất, còn Toa Thái Ngư nhà Thẩm Lệ Thanh… Quả thật như một đứa bị nhược trí, thằng nhóc kia không biết là lười nói chuyện hay là chưa biết nói chuyện.
Triển Ngải Bình nói: "Cũng khoảng một tuổi, không nhớ rõ lắm."
Chủ nhiệm Lý nói: "Em làm mẹ, sao có thể không nhớ rõ, không đạt tiêu chuẩn rồi."
"Bây giờ Oa Bao Nhục nhà em nói chuyện thế nào rồi?"
Triển Ngải Bình nói: "Cũng không tệ lắm, biết học thuộc thơ, biết viết chữ rồi."