Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 432 - Chương 432. Thể Diện 3

Chương 432. Thể diện 3 Chương 432. Thể diện 3

Khương Mỹ Huệ nói: "Tôi biết đoàn trưởng La nhà cô chính là học theo bác sĩ Trần nhà tôi."

"Đúng là quỷ học theo!"

Nói xong, Khương Mỹ Huệ thích thú rời đi.

Gương mặt Trương Lệ Dung suy sụp.

Rõ ràng cô ta muốn tới viện gia thuộc khoe khoang với người ta, nhưng lại bị người ta khoe khoang vào mặt mình.

Người phụ nữ mập đó, cô ấy có gì đáng khoe khoang? Có người đàn ông nào sẽ thích cô ấy? Có người đàn ông nào sẽ sủng sẽ yêu cô ấy sao?

Trương Lệ Dung nghiến răng nghiến lợi, lần sau đừng để cô ta gặp phải người phụ nữ mập này nữa, cô ta đã kết thù với cô ấy rồi.

*

Trương Lệ Dung trút giận với đoàn trưởng La.

"Những lời anh nói với em lúc trước, có phải đều học theo người khác không?" Trương Lệ Dung ầm ĩ ở trước mặt đoàn trưởng La.

Đoàn trưởng La đang hút thuốc, cảm thấy hơi phiền, trước đây anh ta cũng không nghĩ sẽ thật sự ở bên Trương Lệ Dung, anh ta chỉ là thuận miệng nói.

Trước kia, đoàn trưởng La ly hôn, đoàn trưởng Khương đã khoe khoang rất nhiều chuyện ở trước mặt anh ta, đoàn trưởng La đều nhớ hết, thuận miệng dùng để dỗ phụ nữ.

Không ngờ chiêu này hữu dụng thật.

Trong lòng đoàn trưởng La vẫn không coi phụ nữ ra gì, gạt người vào tròng rồi tính, phụ nữ mà, chỉ cần dạy dỗ tốt, ở nhà ngoan ngoãn chăm con, hiền đức, làm tốt việc nhà, cho anh ta ra ngoài hãnh diện.

Bây giờ sau khi lĩnh chứng, đoàn trưởng La không còn nhẫn nại bao nhiêu với Trương Lệ Dung.

Anh ta cảm thấy người phụ nữ này không nhận rõ vị trí chính xác của bản thân.

Đoàn trưởng La lười dỗ cô ta, ở một bên hút thuốc, mặt không cảm xúc nói: "Em tự bình tĩnh lại."

"Anh hút điếu thuốc."

Giác quan thứ sáu của phụ nữ xưa nay đều chuẩn nhất, thấy phản ứng này của đoàn trưởng La, Trương Lệ Dung hụt một nhịp tim.

Cô ta nhớ tới câu nói Triển Ngải Bình từng nói lúc trước: "Cô nghĩ xem thái độ của người đàn ông này với hai người phụ nữ trước, rồi cô nghĩ cô xem..."

Trương Lệ Dung cắn môi, bây giờ kết hôn đã lĩnh chứng rồi, nếu ly hôn, cô ta chính là trò cười của cả bệnh viện.

Không, Trương Lệ Dung cô ta không thể làm trò cười!

Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành.

Trương Lệ Dung quyết tâm, cô ta đứng dậy, đi tới trước mặt đoàn trưởng Lla, giật thuốc trong tay anh ta, giơ tay lấy thế nhanh chóng tát đoàn trưởng La hai bạt tai nhanh như chớp.

Trương Lệ Dung không phải người phụ nữ bình thường, cô ta là một y tá quân đội, người bình thường sợ đàn ông cao lớn uy mãnh, sợ quân nhân, cô ta không sợ, người lợi hại cách mấy cũng mắc bệnh, đều như thế cả.

Hơn nữa, thứ đó của đàn ông, lúc cô ta đi làm đã nắm hơn trăm cái.

"Bốp! Bốp!"

Hai cái bạt tai nặng nề lại vang vọng đánh đoàn trưởng la ngớ người, cả đời anh ta chưa từng bị phụ nữ đánh, người vợ đầu tiên là một người phụ nữ nông thôn, tính tình khúm núm, chỉ biết hầu hạ đàn ông, ở trước mặt anh ta cũng không dám nói nhiều, cho dù bị anh em của mình cưỡng bức, đại khái cũng là vì tính cách yếu đuối, bị ức hiếp, lặng lẽ biến mất giống như con chim bị dọa sợ.

Chu Huệ cũng không phải người có tính cách mạnh mẽ, giống như tên của cô ấy, thuận theo lại hiền đức, mới đầu rất dựa dẫm anh ta.

Mà Trương Lệ Dung này, cô ta là một con đàn bà điên nhỉ? Sao cô ta dám đánh anh ta?

Đoàn trưởng La trừng to mắt.

Mắt của Trương Lệ Dung trừng còn lớn hơn anh ta, cô ta bừng bừng khí thế, tựa như sắp phun lửa: "Làm sao, tên họ La kia, anh còn muốn đánh tôi? Bây giờ tôi là vợ anh, nếu anh dám đánh tôi, tôi sẽ dám đi tìm chủ nhiệm Lý, tôi sẽ dám ầm ĩ trước mặt lãnh đạo của anh, tôi không phải loại ngốc như Chu Huệ đó, nếu anh dám bạc đãi tôi, tôi sẽ dám khiến tiền đồ của anh bị hủy."

Tính cách của Trương Lệ Dung cực đoan lại kích động, cô ta thật sự không sợ, nếu làm lớn tới cuối cùng, mọi người đều đừng hòng yên, cô ta sẽ làm bất cứ giá nào.

Bất luận như thế nào, cô ta tuyệt không thể trở thành trò cười của người khác, nếu cô ta thành trò cười của người khác, cô ta phải lột da của đoàn trưởng La.

Trước kia, Chu Huệ thích đoàn trưởng La, cô ấy không dám làm ầm ĩ gì, Trương Lệ Dung thì không, cô ta yêu bản thân nhất, cô ta yêu thể diện của mình nhất, cô ta muốn được người khác ngưỡng mộ đố kỵ.

Nếu người khác dám cười nhạo cô ta, vậy thực sự còn khó chịu hơn bảo cô ta chết.

Cô ta ngay cả chết cũng không sợ, cô ta còn sợ cái gì?

Trương Lệ Dung cô ta quyết không thể mất mặt trước mặt người ngoài!

"Chúng ta người chân trần không sợ kẻ mang giày, tôi là người thật sự dám liều mạng."

"Hôm nay tôi nói rõ với anh trước, ở trước mặt người ngoài, tốt nhất anh nên biểu hiện vô cùng yêu tôi, quần áo trong nhà đều do anh giặt, anh phải giặt trước mặt người ngoài, sàn trong nhà do anh quét...Anh còn phải trồng hoa hồng đầy vườn cho tôi."

"Nếu anh không làm được, chúng ta cứ xem đó mà làm!"

Bình Luận (0)
Comment