Cố Tương Nghi đã tới viện quận y, tuy cô ấy không ở bên Ngô Tuyển, nhưng Ngô Tuyển cũng rất kỳ quái, không kết hôn với Trương Lệ Dung?
Bởi vì Chu Huệ ly hôn với đoàn trưởng La, Trương Lệ Dung ngược lại gả cho đoàn trưởng La?
Trong đầu Triển Ngải Bình kêu ù ù, cô đột nhiên phát hiện Trương Lệ Dung gả cho đoàn trưởng La cũng không tính là nhảy vào hố lửa, Trương Lệ Dung không gả cho Ngô Tuyển, ngược lại đề phòng kết cục bất ngờ mất sớm.
Mà bây giờ không biết tương lai sẽ xảy ra cái gì.
Triển Ngải Bình lắc đầu, thầm nghĩ đều là lựa chọn của mỗi người.
"Em gái, tới nhà chị ăn cơm ké đi, hôm nay chị đích thân nấu cơm."
"Đừng mà chị dâu, khó khăn lắm em mới tới nhà chị một lần, em muốn ăn cơm anh em nấu."
Triển Ngải Bình ghét bỏ nói: "Cô nhỏ đáng ghét."
"Chị dâu đáng ghét, nhỏ mọn."
Năm người họ cùng về nhà, đã là chập tối, hoa hồng trong viện của Triển Ngải Bình nở đúng dịp, hoàng hôn chiếu lên cánh hoa tươi thắm, giống như tà dương nung vàng, đẹp không tả xiết.
*
Trương Lệ Dung và đoàn trưởng La làm báo cáo kết hôn, Trương Lệ Dung tới viện gia thuộc, nhà họ mới xin sắp được chia, Trương Lệ dung là tới thăm dò tình hình, căn nhà do Chu Huệ và đoàn trưởng La từng ở lúc trước, Trương Lệ Dung có đánh chết cũng không thèm, vì vậy phân cho họ một căn mới.
Trương Lệ Dung vô cùng vui, cô ta đã làm vợ đoàn trưởng rồi, cô ta sắp sống cuộc sống sau hôn nhân hạnh phúc ngọt ngào, cô ta không chỉ muốn khiến đồng nghiệp ngưỡng mộ cô ta, còn muốn để mấy chị em quân đội khác đều ngưỡng mộ cô ta.
Chỉ đáng tiếc sau khi Trương Lệ Dung tới viện gia thuộc, cô ta phát hiện cổng nhà của rất nhiều nhà đều trồng hoa hồng, trong đó có hoa hồng trong một sân nhà phát triển tốt nhất, một vùng hoa hồng vây quanh, bừng nhiệt như lửa, đẹp tới chói mắt.
Tim Trương Lệ Dung đập loạn, cô ta có dự cảm không tốt lắm.
Một giây sau, cô ta nhìn thấy Triển Ngải Bình cầm kéo ra, Triển Ngải Bình chào cô ta, cắt mấy nhánh hoa hồng xuống.
Trương Lệ Dung mím chặt môi, cô ta không muốn gặp Triển Ngải Bình, nhưng cô ta vẫn rất thích hoa trong tay Triển Ngải Bình, trộm nghĩ hoa này nở đẹp, nếu Triển Ngải Bình chủ động tặng cô ta vài nhánh, cô ta sẽ khen ngợi trước hai câu, rồi chê hoa nhà cô trồng không đẹp lắm.
Triển Ngải Bình ôm mười mấy nhánh hoa hồng, ngửi ngửi, tâm trạng cực kỳ tốt, cô cười rạng rỡ với Trương Lệ Dung: "Kết hôn rồi, sắp chuyển vào rồi nhỉ? Chúc mừng!"
"Cô xem hoa nhà tôi, là hoa do lão Cố nhà tôi đích thân trồng, trước giờ đều không cho tôi tặng ai, nếu tôi tặng cho người khác, anh ấy chắc chắn sẽ tức giận, anh ấy cực kỳ keo kiệt."
"Cô xem, rất đẹp chứ?"
"Anh ấy chỉ cho tôi không thương hoa tiếc ngọc."
Triển Ngải Bình ôm hoa hồng cười ngọt ngào, khiến Trương Lệ Dung không nhịn được nghiến răng nghiến lợi, trộm nghĩ hai đứa nhóc nhà cô, sớm muộn cũng dập hết hoa hồng của cô.
Trương Lệ Dung không thích Triển Ngải Bình, bởi vì Triển Ngải Bình là chị dâu của Cố Tương Nghi.
Trước khi Cố Tương Nghi chưa tới, Trương Lệ Dung và Ngô Tuyển ám muội, chỉ thiếu quan hệ, nhưng từ sau khi Cố Tương Nghi tới, Ngô Tuyển cứ là lạ.
Trương Lệ Dung cũng không phải cực kỳ thích Ngô Tuyển, Ngô Tuyển là lốp dự bị để cô ta lui về sau, hoặc nói hai người đều coi đối phương là lốp dự bị, lúc không có đối tượng nào tốt hơn, hai người sẽ nói nhiều hơn, chỉ cần xuất hiện đối tượng tốt hơn, hai người lại giống như người lạ.
Đây là khế ước ngầm giữa Trương Lệ Dung và Ngô Tuyển.
Khi đó Trương Lệ dung hận chết, cô ta không hận gì khác, chỉ hận lốp dự bị của mình cưới con gái út của nhà tư lệnh.
Ngô Tuyển còn khoe khoang với cô ta, nói Cố Tương Nghi si mê anh ta, dây dưa với anh ta tới đây.
Trương Lệ Dung bĩu môi, thầm nghĩ ai không thể tìm được đối tượng tốt hơn chứ?
Cô ta phải cho tất cả mọi người đều mở rộng tầm mắt.
Chẳng phải chỉ là hoa hồng sao? Nhà ai không trồng được?
Trương Lệ Dung xoay người đi về, lại nhìn thấy một người phụ nữ ôm hoa hồng, người phụ nữ đó trông không còn trẻ nữa, mập mạp, rất khả ái, cười lên có hai lúm đồng tiền nhỏ.
Đó là Khương Mỹ Huệ, dạo này Khương Mỹ Huệ cũng sắp kết hôn rồi.
Bác sĩ Trần đã tặng cho cô ấy một bó hoa hồng tự trồng, khiến Khương Mỹ Huệ rất vui, vội vàng cầm tới cho anh chị mình xem.
"Cô là vợ mới của nhà đoàn trưởng La nhỉ?" Khương Mỹ Huệ chủ động chào hỏi Trương Lệ Dung.
Trương Lệ Dung mắt cao hơn đầu: "Sao cô cũng ôm một bó hoa hồng? Lẽ nào cũng có người khen cô giống như một đóa hoa hồng?"
Khương Mỹ Huệ cười he he nói: "Có phải đoàn trưởng La cũng nói với cô như vậy không?"
Trương Lệ Dung ngẩn người: "?"
Cô ta trộm nghĩ người phụ nữ mập này có ý gì?