Trương Lệ Dung miễn cưỡng duy trì ý cười trên mặt, nhưng cô ta lại không tin lời của Triển Ngải Bình. Cô ta biết trong nhà Triển Ngải Bình có hai đứa nhỏ, hai đứa nhỏ một hai tuổi, hai vợ chồng lại phải đi làm, trong nhà chắc chắn bừa bộn, đâu có nhàn hạ thoải mái gì?
Triển Ngải Bình không khách sáo nói: "Cô tới làm mẹ kế người ta, biết con ở quê của đoàn trưởng La không?
Trương Lệ Dung bĩu môi nói: "Đó đều là chuyện quá khứ, là hôn nhân sắp đặt thời xưa, con cái cũng được mẹ nó dẫn về quê rồi, anh ấy có anh họ không sinh được con, sắp tuyệt giống nòi rồi, ở quê nói nếu đoàn trưởng La yêu đương kết hôn, cho con làm con nuôi người khác."
Trương Lệ Dung nghĩ con đều sắp cho làm con nuôi rồi, vậy thì không sao.
Triển Ngải Bình nâng mí mắt, trộm nghĩ cô ta thật sự chủ động nhảy vào hố lửa, có điều chuyện loạn luân trong nhà người ta, cô cũng không tiện ồn ào, vô duyên vô cớ chuốc phiền cho mình.
Nói cho làm con nuôi thì cho làm con nuôi đi.
Triển Ngải Bình cho cô ta một lời khuyên: "Cô nghĩ xem người đàn ông này có thái độ gì với hai người phụ nữ trước, cô lại nghĩ bản thân cô xem..."
Tự lo thân mình đi.
Con người đoàn trưởng la à, đúng là...ích kỷ tư lợi, chỉ yêu bản thân, vô liêm sỉ tới cùng cực.
Trương Lệ Dung hừ nhẹ một tiếng, rõ ràng không nghe lọt tai lời Triển Ngải Bình.
Lời hay khó khuyên quỷ đáng chết, đại từ bi khó độ người tự tuyệt.
Triển Ngải Bình lười quan tâm cô ta, đồng chí tiểu Triển đi đón chồng và con tan làm về nhà.
Triển Ngải Bình đứng trên hành lang nhìn về phía gần đó, không nhìn thấy bóng dáng Cố Thịnh chăm con, chẳng phải anh ấy đi đón con sao?
Người đâu?
Triển Ngải Bình mờ mịt đầu óc, đã đi khá lâu rồi, sao Cố Thịnh còn chưa đón con về, Triển Ngải Bình chỉ đành tự tới lớp giữ trẻ, phát hiện ba cha con còn ở lỳ trong lớp giữ trẻ.
Cố Thịnh ôm ngực mặc quân trang đứng ở cổng lớn, bị hai đứa nhóc ôm đùi.
Ba người họ giống như thần giữ cửa, hai đứa nhóc ngốc ôm chân của cha chơi trốn tìm, chốc ló đầu bên trái, chốc ló đầu bên phải.
Triển Ngải Bình bất đắc dĩ chống nạnh nhìn ba người họ: "Đóng giả cây ở đây à? Còn không đi?"
Cố Thịnh cười nói: "Con trai con gái ngoan do em dạy, chúng nói mẹ không tới thì không đi."
"Ngoài mẹ ra, không đi với người khác."
Khóe miệng Triển Ngải Bình giật giật, cô thật không biết nên khen con nhà mình thông minh hay là ngu nữa.
--Đây là ba ruột cũng không nhận sao?
Có điều ý thức đề phòng trộm cướp lừa đảo của hai bảo bảo nhà cô rất mạnh.
"Mẹ!" Nhìn thấy Triển Ngải Bình, Oa Bao Nhục và Tiểu Thang Viên đồng thanh gọi cô, cũng không ôm đùi nữa, chạy tập tễnh tới.
Triển Ngải Bình ngồi xuống, hôn một cái lên mặt chúng: "Con ngoan, thật nghe lời mẹ."
"Có điều đây là cha mà, mẹ bảo cha tới đón các con."
Tiểu Thang Viên nói: "Đi với mẹ."
Tiểu Thang Viên nói: "Mẹ nói chỉ đi với mẹ."
"Được rồi, vậy thì đi với mẹ." Triển Ngải bình vui vẻ mỗi tay bế một đứa lên, cô nháy mắt với Cố Thịnh: "Cha có ghen tỵ không?"
Cố Thịnh nói: "Anh có gì mà ghen tỵ, đợi lát nữa chẳng phải em sẽ đưa con cho anh."
Triển Ngải Bình bật cười: "cho anh cho anh, con nhà chúng ta ngày càng nặng, phần áp lực này giao cho cha đảm đương."
Tiểu Thang Viên nói: "Muốn cha bế cao cao!"
So với được mẹ bế, đồng chí Tiểu Thang Viên biểu thị thích cái ôm của cha hơn.
Lăn vào trong lòng Cố Thịnh, Tiểu Thang Viên từ trên cao nhìn mẹ ruột, miệng nhỏ mấp máy cười hi hi: "Cao hơn mẹ!"
Triển Ngải Bình giật giật khóe miệng: "Lão Cố, cái áo bông này của em lọt gió rồi!"
Oa Bao Nhục đạp hai cái: "Con cũng muốn cha!"
"Đều cho anh cho anh, các người đều cao hơn mẹ, mẹ là người thấp nhất nhà được chưa."
Cố Thịnh: "Em mới là lãnh đạo, là đầu xe lửa, lãnh đạo dẫn ba chúng ta về nhà nào."
Triển Ngải Bình giơ tay khều khều ngón tay: "Được thôi, đi theo đàng hoàng."
Dì Hà đang quét sân nhìn thấy một nhà bốn người bọn họ rôm rả, vui vẻ ở bên cạnh: "Tình cảm của gia đình các cô thật tốt."
Gia đình bình thường thật sự không thân thiết như vậy.
Triển Ngải Bình đỏ mặt, dẫn chồng con đi, họ còn chưa rời khỏi bệnh viện, Cố Tương Nghi đuổi tới: "Chị dâu, em về cùng mọi người, em muốn ăn cơm ké."
"Cô nhỏ!"
"Các nhóc! Ngoan quá, gọi thêm tiếng nữa!"
Lúc nhìn thấy Cố Tương Nghi, Triển Ngải Bình ngẩn ra một lúc, cô đột nhiên nhớ tới Trương Lệ Dung là ai.
Trời ạ, Trương Lệ Dung này từng là vợ cũ của bác sĩ Ngô mất sớm!