Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 443 - Chương 443. Việc Nhà 1

Chương 443. Việc nhà 1 Chương 443. Việc nhà 1

Cố Tương Nghi hết sức ghen tỵ với số đào hoa của Triển Minh Chiêu, những người phụ nữ kia quả thực điên rồi, dù cho Triển Minh Chiêu là thằng nhóc nghèo mạt không có gì cả thì những người phụ nữ kia đều nói đồng ý gả cho cậu.

"Chị dâu tôi nói, cậu đi làm thanh niên trí thức hai năm, hiện tại ở ký túc xá thanh niên trí thức còn có cô gái gửi quà cho cậu."

"Không chỉ có người hai mươi mấy tuổi, đến bốn mươi năm mươi tuổi cũng có…"

Cố Tương Nghi quả thực đố kỵ đến mức hoàn toàn thay đổi nét mặt, trước tiên mặc kệ số đào hoa của Triển Minh Chiêu mạnh cỡ nào, nhưng cậu quả thực chính là cái máy ăn chùa uống chùa di động, đi tới chỗ nào ăn chực chỗ đó.

"Khi còn bé cậu trắng trẻo mập mạp, sao tôi không phát hiện cậu được mọi người yêu thích thế nhỉ?"

"Cậu đen và gầy rồi." Chỉ có anh trai nhỏ của cô ấy luyện ra một thân cơ bắp chắc nịch thôi.

Triển Minh Chiêu đã sớm tập mãi thành quen đối với việc mình tạo thành náo động, cậu là "vượt qua vạn bụi hoa", phiến lá không dính vào người, những năm này hành tẩu chưa bao giờ gặp khó khăn.

Nói thật, cậu cũng có hơi không thích cuộc sống như thế.

"Bị mấy cô gái vây quanh rất mệt, tôi muốn làm một hòa thượng, trốn đến một nơi không có phụ nữ."

Triển Minh Chiêu nghĩ thầm có lẽ kiểu đàn ông giống như cậu, kết cục cuối cùng là khám phá hồng trần, quy y cửa Phật.

Cậu ta còn tự so sánh mình với Cổ Bảo Ngọc.

Cố Tương Nghi: "Bây giờ phá tứ cựu, ở đâu ra mà hòa thượng miếu chùa, ni cô cũng không có đâu."

Tất cả hòa thượng ni cô đều bị ép hoàn tục, rất nhiều miếu thờ, đạo quán đều đã biến thành phòng ốc thuộc đơn vị nhà nước.

Triển Minh Chiêu nói: "Một ngày nào đó tôi sẽ rời bộ đội."

Cố Tương Nghi: "Người trong giang hồ, thân bất do kỷ, chúng ta không ở bộ đội thì có thể đi nơi nào?"

Trong nhà đều là quân nhân, phần lớn bạn bè cũng là quân nhân, giống như đây chính là chốn về của bọn họ.

Triển Minh Chiêu nói: "Tôi bị anh nhỏ của cô hãm hại."

Nếu không phải Cố Thịnh cưới Triển Ngải Bình thì cậu cũng không lưu lạc tới mức làm lính văn nghệ, mỗi ngày mệt mỏi dàn dựng và luyện tập tiết mục, còn bị một đám lính văn nghệ nữ vây quanh, ngày tháng ấy thật khó chịu.

Trước đây ở nông thôn làm thanh niên trí thức, Triển Minh Chiêu sống vui vẻ thoải mái, lái máy kéo, được một đám gái dân tộc Thái vây quanh, còn có các chú các thím cưng chìu cậu, sung sướng như là cuộc sống thần tiên.

Ở nông thôn luôn không thiếu cái ăn, lúc nông nhàn, cậu muốn ngủ đến mấy giờ là có thể ngủ thẳng đến mấy giờ.

Làm lính có gì tốt? Lính văn nghệ thì càng không ổn, aiz, ba phút trên sân khấu là công sức mười năm dưới sân khấu, luyện tập tiết mục liên tục nhiều lần, mệt đến mức rã rời.

Cố Tương Nghi nói: "Là bị chị gái cậu hãm hại, liên quan cái quái gì tới anh nhỏ của tôi."

Triển Minh Chiêu chậc chậc một tiếng: "Cô còn rất che chở anh của cô nhỉ?"

Cố Tương Nghi hừ hừ vài tiếng: "Cậu không phải cũng che chở chị cậu à, đồ chó giữ chị."

Triển Minh Chiêu: "Chó giữ anh."

Hai người bọn họ mắng qua mắng lại vài câu, sau dùng nhìn nhau.

Cố Tương Nghi than thở: "Tìm người yêu quá khó khăn, nếu tôi là cậu thì tốt rồi, tìm được vợ ngay."

Triển Minh Chiêu: "Có thể có chuyện tốt như thế à?"

Triển Minh Chiêu nói: "Cô đừng tưởng hôn nhân đại sự đơn giản như vậy, đó là người sẽ sống hết đời với cô, đừng tùy tiện bị người ta lừa gạt."

"Cô biết đó, ánh mắt cô vẫn luôn không tốt."

Cố Tương Nghi che mắt: "Dựa vào cái gì mà mấy người đều nói ánh mắt tôi không tốt, ánh mắt tôi không tốt chỗ nào."

"Không ai thèm lấy tôi đều do tôi có năm anh trai." Vẻ mặt Cố tương Nghi như đưa đám, "Không ai thèm lấy tôi, là do tôi có năm ông anh, người ta vừa nghe bên trên có năm anh vợ, đều bị hù chết, còn ai dám cưới ôn thần như tôi về."

Khoảng thời gian này Cố Tương Nghi suy nghĩ, đều là do điều kiện của cô quá tốt, cũng bởi vì điều kiện quá tốt nên không ai để ý, không ai cưới cô, trên đầu người đó có thêm năm ông anh vợ, người bình thường ai mà dám?

Chỉ có kẻ không có ý tốt, cố gắng kiếm lợi từ trong đó mới dám!

Triển Minh Chiêu không nhịn được cười: "Nào có khoa trương như vậy chứ."

Cố Tương Nghi: "Năm ông anh vợ, cậu dám không? Cậu dám cưới không?"

Triển Minh Chiêu cười ha ha: "Cưới cô hả? Tại sao tôi không dám, anh vợ nhỏ của tôi là anh rể tôi, có chị tôi ở đó, ai dám bắt nạt tôi."

"Người anh trai khó nhất của cô chính là anh rể tôi, bây giờ anh rể tôi bị chị tôi xử thành dạng gì? Nếu tôi cưới em gái anh ấy, đến rắm anh ấy cũng không dám thả."

Cố Tương Nghi: "…"

Cố Tương Nghi chớp mắt một cái: "Tôi cảm thấy cậu nói rất hung hăng nhưng lại rất run sợ."

"Cậu dám để anh nhỏ tôi nghe thấy lời này sao?"

Bình Luận (0)
Comment