Cố Thịnh hung dữ với người ngoài, chỉ có ở trước mặt cô mới hiền lành muốn chết, nhẫn nhục chịu khó giặt quần áo giúp cô, lúc ban đầu Triển Ngải Bình còn giả vờ, nói sẽ tự mình giặt áo sơ mi của mình, đến sau đó… Quần áo nào cũng cho Cố Thịnh giặt giúp, cô còn không hối lỗi chút nào.
"Thật đó, gả cho anh thật tốt, chồng em là tốt nhất."
Cố Thịnh cười, nhíu mày: "Biết anh tốt chưa?"
"Biết rồi, biết rồi." Triển Ngải Bình chui vào trong lồng ngực anh, chủ động làm nũng cọ lung tung, ba năm qua, cô vô cùng nhuần nhuyễn đối với kỹ xảo dỗ chồng.
Cố Thịnh ôm cục cưng to bự trong lồng ngực, thở dài một hơi, nghĩ thầm anh quả thật bị ép đến mức thấp nhất, ở bên ngoài anh làm lãnh đạo, dưới tay quản một đám người, ở nhà thì sao? Thân phận hoàn toàn chuyển biến, bé bự nhà anh từ nhỏ đến lớn anh đều không làm gì được cô.
Khiến người ta vừa yêu vừa hận, đời này sao anh lại gặp phải một oan gia như thế? Cố Thịnh anh, một người đàn ông như anh lại cam tâm tình nguyện giặt áo lót cho cô.
Người phụ nữ này lại vừa xinh đẹp vừa bất cẩn!
Rõ ràng ở trong nhà người khác, người khổ cực nhất đều là phụ nữ, Triển Ngải Bình giặt quần áo toàn qua loa cho có lệ, cô còn nói năng hùng hồn, nói ở đây nóng, ngoại trừ mồ hôi thì không còn gì khác, giặt sơ qua là được.
Cố Thịnh ôm người vợ phiền phức của mình, thổn thức cảm thán: "Sau này anh phải dạy Oa Bao Nhục, nhất định phải nói cho nó biết, đừng cưới người như mẹ nó."
"Cha đây chính là vết xe đổ."
"Hiện tại nó hiểu chuyện rồi, nên giáo dục như thế từ nhỏ, con của chúng ta thông minh, chớ giống cha nó, rõ ràng với bên ngoài thì thông minh như vậy nhưng cứ bước vào hố của một người phụ nữ, bị cô sai khiến, đùa bỡn đến chết đi sống lại."
Cố Thịnh nhớ lại ba năm này, nói một câu xúc động: "Anh thực sự là trúng tà mà!"
Tên độc thân Cố Thịnh hồi ba năm trước có đánh chết cũng không nghĩ tới anh lại biến thành người chồng ba tốt của viện gia chúc.
Phi, anh vốn cũng không muốn cái biệt danh này.
Hiện tại danh tiếng "hiền lành" của anh xa gần đều biết, mỗi khi viện gia chúc có gia đình mới tới, chủ nhiệm Lý đều phải treo tên anh ở trên đầu môi, nói anh là một người chồng rất tốt rất tốt.
Phi!
Cố Thịnh nghĩ thầm, ban đầu anh cũng chẳng muốn làm người chồng tốt, anh muốn chỉnh đối thủ một mất một còn của mình Triển Ngải Bình thật ngoan ngoãn, chứ không phải bị cô dạy dỗ tới ngoan ngoãn.
Cố Thịnh ôm ngực nhớ lại ba năm đã qua: "Triển Đại Bình Bình, rốt cuộc sao anh lại rơi vào tay giặc từng bước từng bước như thế này? Em nấu nước ấm luộc ếch quả thực lợi hại đó."
Anh bị đối thủ một mất một còn chỉnh tới ngoan ngoãn, anh lại còn thích thú?
Triển Ngải Bình: "… Anh đừng nói thế, giờ em sợ đó."
Triển Ngải Bình nghĩ thầm, rõ ràng không phải nói tìm người yêu cho em trai em gái sao? Tại sao hai vợ chồng bọn họ nói tới đây thì biến thành nhà cô bén lửa cơ chứ?
Cố Thịnh anh một khi tỉnh táo sẽ không ăn nướng lớn nữa sao?
Cố Thịnh nói: "Anh muốn chấn chỉnh lại phu cương, không thể để cho em quá đắc ý!"
Triển Ngải Bình: "…" Trời ạ, trải qua gian khổ mấy chục năm lại trở về trước giải phóng.
"Anh đừng như vậy, đồng chí Cố, anh xem vợ chồng chúng ta đang sống rất tốt, anh nói có đúng không?"
Cố Thịnh nói: "Không đúng."
"Đã để em đắc ý lâu như vậy rồi, hiện tại cũng nên phong thủy luân chuyển, lần sau về nhà chồng, em phải thành cô vợ nhỏ."
"Để anh sung sướng."
"Em phải hầu hạ anh ở trước mặt cha anh." Cố Thịnh nghĩ thầm, hoàn toàn không đúng, tại sao anh lại quên tư tưởng lúc ban đầu của mình chứ?
Triển Ngải Bình: "… Cái tên đàn ông này, anh có trẻ con hay không?"
"Giờ anh quản em, anh mới là chồng em, em phải coi chồng là trời."
Triển Ngải Bình: "Đồ móng heo!"
"Trước tiên anh tỉnh táo một chút, em không muốn nói chuyện với anh."
Triển Ngải Bình cực kỳ hối hận, cô nghĩ thầm con người không nên đắc ý vênh váo, đắc ý vênh váo lâu thì cô lập tức sẽ bị lật kèo.
Trước khi giải quyết chuyện của Cố Thịnh, cô phải đuổi hai đứa Triển Tiểu Đệ và Cố Tiểu Muội ra ngoài mới được.
"Các em tới nhà chị gây họa cho gia đình chị rồi."
Triển Minh Chiêu không hiểu ra sao: "Nào có? Chị với anh rể đang ân ái tình tứ, anh rể em bị chị dạy thành một người chồng tốt, cả viện gia chúc có ai mà không khen anh ấy."
Triển Ngải Bình chửi mát trong lòng, nghĩ thầm bây giờ anh rể em muốn tạo phản rồi đó, đều là em gây ra họa.
"Giờ anh rể em muốn tính toán nợ cũ với chị."
Triển Minh Chiêu: "… Tính nợ cũ gì?"
Triển Ngải Bình nói: "Trước khi kết hôn chị nói với anh ấy, chị giặt quần áo nấu cơm trông con, việc nhà đều do chị bao hết."
Triển Minh Chiêu: "… Chị, chuyện này…"
Cậu không khỏi có chút đồng tình với anh rể mình, anh đã bị một người phụ nữ vô tình lừa gạt rồi.