Triển Ngải Bình quả thực như đấm vào bông: "Sớm bảo em đọc thêm nhiều sách nhưng em vẫn không nghe."
Một người chị giỏi giang như cô sao lại có một người em trai như thế, trốn tránh học tập.
Triển Minh Chiêu: "Không phải mỗi người trên đời này đều thích học tập, chị, chị không thể cưỡng cầu."
"Làm con trai của chị rất đau khổ."
"Em cũng không phải là người học tập tốt."
Triển Ngải Bình xoa mi tâm: "Sao chị lại có một thằng em như em vậy trời."
Cố Thịnh an ủi cô: "Em gái anh cũng không thích học."
Triển Ngải Bình không có gì để nói: "Nếu không thì em với Tương Nghi kết hôn đi, hai người không thích học, không chừng âm với âm là dương, sinh ra đứa con thích học."
Triển Minh Chiêu dở khóc dở cười: "Chị, chị làm gì mà có chấp niệm sâu sắc với học tập như vậy?"
Triển Ngải Bình: "Làm con trai của chị cũng không phải đau khổ, Oa Bao Nhục nhà chị rất thông minh."
Triển Minh Chiêu: "Làm em trai chị đau khổ được chưa?"
Triển Ngải Bình nghĩ thầm đây đều là chuyện quái gì vậy, một thanh niên trí thức ở nông thôn gặp được chuyện lớn như khôi phục thi đại học thì hận không thể mỗi người đều tham gia thi đại học, nỗ lực thi đại học, về lại thành phố.
Mà em trai cô thì sao, cậu thì không, cậu thích làm thanh niên trí thức, muốn sống ở nông thôn.
Triển Ngải Bình từ bỏ: "Em nghe lời, mấy năm qua bên ngoài còn chưa quá an toàn, em cứ ở trong bộ đội, đừng có chuyện gì, đừng làm cho chị lo lắng, chờ mấy năm nữa hãy đi ra."
Triển Minh Chiêu: "Em kết hôn thì chị sẽ cho em xuất ngũ?"
Triển Ngải Bình liếc mắt: "Em đừng nghĩ những chuyện vô nghĩa đó."
Triển Ngải Bình đuổi Triển Minh Chiêu ra ngoài.
Cô than thở, tựa ở trên vai Cố Thịnh: "Có một em trai em gái đau đầu như thế, chị cả như mẹ, em cũng không dễ dàng."
Cố Thịnh: "Nếu không thì cho em trai em cưới Tương Nghi đi, hai nhà chúng ta đều có thể an tâm."
Triển Ngải Bình: "… Không, em cảm thấy hai đứa chúng nó ở bên nhau cực kỳ vô lý, lại càng không đáng tin hơn chúng ta ở bên nhau."
"Hai người bọn họ kết hôn sẽ sống thế nào đây?"
Cố Thịnh nói: "Em trai em rất biết quán xuyến việc nhà, em không nghe nói sao? Cậu ấy muốn giặt quần áo, nấu cơm trông con."
Triển Ngải Bình: "…"
Cố Thịnh nói: "Vậy không phải rất tốt sao?"
Triển Ngải Bình nhíu mày, cô vịn bên vai Cố Thịnh: "Người anh em, anh còn nhớ trước khi kết hôn em nói cái gì không?"
Cố Thịnh: "…?"
Triển Ngải Bình chớp mắt một cái: "Em nói em giặt quần áo nấu cơm trông con, việc nhà đều do em bao hết."
Cố Thịnh bị Triển Ngải Bình làm nghẹn họng.
Hâm lại hồi ức đã qua ở trong đầu, lúc ấy Triển Ngải Bình nói năng hùng hồn đắc ý nhấn mạnh khiến Cố Thịnh nghiến răng nghiến lợi, người phụ nữ này sao có thể mở miệng nói những lời này?
Một khổ chủ như anh cũng không truy cứu, lại còn biến thành chứng cứ để cô nhóc này dương dương tự đắc.
Mặt Cố Thịnh đen như đáy nồi, tuy rằng trong lòng anh thích Triển Ngải Bình, nhưng ban đầu anh cũng không định nhẫn nhục hầu hạ cô nhóc này.
Rõ ràng nên là anh chèn ép cô, để cái tên đối thủ một mất một này ngoan ngoãn vâng lời anh, để cô nhẫn nhục chịu khó giặt quần áo, nấu cơm trông con cho mình…
Cố Thịnh: "…"
Kết hôn ba năm, tại sao cuộc sống hôn nhân của anh lại biến thành như vậy?
Ở trước mặt anh, đối thủ một mất một còn tội nghiệp cầu xin anh kết hôn bây giờ đã biến thành lãnh đạo dương dương tự đắc, giương nanh múa vuốt trước mặt anh.
Cố Thịnh nghiến răng: "Ba năm, chuyện khi đó em đồng ý với anh một việc cũng không làm được."
"Anh nói bậy." Đồng chí Tiểu Triển vô cùng chột dạ, nghĩ thầm thực sự là nói sai rồi, hiện tại sao tên nhóc này lại đốt lửa tới trên người mình thế.
"Anh nói làm vợ chồng thật, không phải em đàng hoàng làm vợ chồng thật với anh sao, còn sinh hai đứa bé cho anh nữa."
"Trong vòng ba năm không ly hôn… Em cũng không ồn ào đòi ly hôn với anh."
"Em còn theo quân tới đây cùng anh, rõ ràng cả ba chuyện em đều làm được, anh
đừng ở trong phúc mà không biết phúc." Triển Ngải Bình vận dụng bút pháp xuân thu, cố gắng xem nhẹ cái bánh lớn mà ban đầu cô vẽ cho Cố Thịnh.
Cố Thịnh: "Giặt quần áo, nấu cơm, trông con."
Triển Ngải Bình vịt chết còn mạnh miệng nói: "Em làm thì em làm, em cũng không bảo anh làm, anh để đó, chờ em làm."
"Đồng chí Cố, anh phải tin tưởng đồng đội cách mạng tốt của anh, ban đầu em thật sự muốn làm một người vợ hiền lành, em thề với trời!"
Cố Thịnh tức giận nói: "Em chỉ ỷ vào anh nhẹ dạ với em."
Triển Ngải Bình cười ra tiếng, cô chủ động tiến lên ôm lấy Cố Thịnh, hôn lên gương mặt anh, "Đúng đúng đúng, tham mưu trưởng Cố luôn mềm lòng với em nhất, người trong đoàn các anh đến bệnh viện tìm em tố cáo nhiều lần, nói anh vừa dữ vừa ác, em còn nói chuyện thay anh kìa, em nói anh mềm lòng nhất."