Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 451 - Chương 451. Dọn Nhà 1

Chương 451. Dọn nhà 1 Chương 451. Dọn nhà 1

"Em đừng làm anh sợ." Cố Thịnh chớp mắt một cái, giơ tay chạm mặt cô, trên mặt của anh không có chút huyết sắc, lại cố nặn ra một nụ cười dịu dàng, trong đôi mắt đều là cưng chiều: "Đừng ngốc như vậy."

"Người đã chết, người sống vẫn phải sống thật tốt."

Triển Ngải Bình nghiêm túc nói: "Em là một người rất ích kỷ, Cố Thịnh, anh rất quan trọng với em, em đã đưa tiễn mẹ em, em không muốn tiễn anh nữa, cuối cùng để lại cho em một đống công huân huy chương lạnh lẽo."

"Anh tốt nhất là chết sau em, đừng để em khổ sở."

"Em không muốn lại làm người nhà liệt sĩ, ít nhất không làm người nhà liệt sĩ còn sống."

Cố Thịnh ngơ ra, "Vợ —— vợ à, em hãy mạnh mẽ lên."

"Có người vợ như vậy, còn cầu mong gì?"

Đoàn trưởng Khương dẫn người đến viện quân y thăm Cố Thịnh, thấy Triển Ngải Bình ở bên cạnh bưng trà rót nước, hầu hạ anh ăn uống ngủ nghỉ, ước ao vô cùng.

Đời này ai mà chưa từng ở bệnh viện, thế nhưng ai có đãi ngộ vợ ở bên giường bệnh trông chừng mỗi ngày chứ?

Là mấy ông già thô lỗ và y tá hả? Nhân viên y tế tương đương với y tá, mà phần lớn đều là nam.

Đoàn trưởng Khương thổn thức: "Cậu thật khiến người ta ước ao, đố kị."

Cố Thịnh nhíu mày: "Ước ao thì anh nằm đi."

"Cậu nỡ sao?"

Cố Thịnh bật cười: "Đúng là không nỡ, mỗi ngày thời gian gặp vợ tôi rất hiếm."

"Không chỉ có vợ cậu ở bên, con cái cũng kề bên, cậu đó, cậu nói xem sao số cậu tốt thế?"

Đối mặt với sự ước ao đố kỵ của đoàn trưởng Khương, Cố Thịnh chỉ cười ha ha.

Đợi đoàn trưởng Khương đi rồi, Triển Ngải Bình đi vào, lau mặt giúp anh: "Làm sao vậy, có đủ điều kiện vợ hiền mẹ đảm không? Cho anh đủ mặt mũi chưa?"

Cố Thịnh cười ra tiếng: "Vợ, em vẫn nên biến lại dáng vẻ lúc trước đi, em cứ tiếp tục thế nữa, anh sợ khỏi bệnh rồi lại không quen."

"Từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó."

"Gần đây em nói chuyện cũng khiến anh rất không quen."

Triển Ngải Bình nở nụ cười dịu dàng: "Em là vợ anh, tốt với anh là lẽ đương nhiên."

"Làm gì nhất định phải đấu võ miệng với anh."

Cố Thịnh hài lòng: "Vợ, em thật tốt, đợi lát nữa đút anh ăn cơm đi, còn phải đút cho anh thật dịu dàng nữa."

Con người anh không có ưu điểm nào khác, chỉ có da mặt dày, biết được voi đòi tiên nhất.

Triển Ngải Bình: "… Tay anh không bị thương mà."

"Nội thương, anh đau ——"

"Được được được, đút anh ăn cơm, anh còn tưởng mình là em bé à."

Triển Ngải Bình nói: "Đãi ngộ này của anh, có phải là đến đoàn trưởng Khương cũng đố kị với anh không?"

Cố Thịnh cười ha ha nói: "Anh ta đố kỵ cái rắm, anh ta rất sung sướng, chẳng qua là anh ta ngại khoe khoang trước mặt anh thôi."

Đoàn bọn họ lập công lao, đoàn trưởng Khương chẳng mấy chốc sẽ được bên trên cất nhắc, anh ta vui mừng còn không kịp đây.

Anh ta ở vị trí đoàn trưởng mấy năm rồi.

Triển Ngải Bình nói sâu xa: "Số anh tốt, trống vị trí kìa."

Tốc độ vận may này cô thật ước ao ghen ghét.

Hiện tại vị trí phó viện trưởng của cô đã ổn định rồi.

"Vợ, em đừng ham làm quan như thế, em nói có đúng không?" Cố Thịnh nở nụ cười đắc ý, lấy tư thái người chiến thắng vỗ vai Triển Ngải Bình.

Triển Ngải Bình chống nạnh: "Anh có tăng lương thì em cũng sẽ không tăng tiền tiêu vặt cho anh đâu."

Cố Thịnh: "Ngược lại tiền tiêu vặt của anh cũng là thùng rỗng kêu to."

"Hiện tại anh không hút thuốc lá, nhiều nhất mua hai bình rượu…"

Cố Thịnh tĩnh dưỡng một khoảng thời gian ở viện quân y, bởi vì khôi phục rất nhanh, anh về nhà dưỡng thương, đương nhiên, bản thân anh hết sức không vui, chỉ muốn nằm vạ ở viện quân y, thế nhưng viện trưởng Hứa cực kỳ không ưa anh.

"Cán bộ có gia đình nằm vạ ở bệnh viện làm gì, chạy về nhà dưỡng thương đi."

Cố Thịnh bị ép chạy về nhà tĩnh dưỡng, hai đứa bé thì ở nhà bám cha, Cố Thịnh cùng chơi với bọn nhỏ.

Phó đoàn trưởng Tiền ở kế bên vô cùng đố kị với anh, thấy anh một lần là nói một lần: "Số cậu thật tốt nhỉ?"

Người đàn ông nào không muốn thăng quan chứ, Cố Thịnh đợi đoàn trưởng Khương đi, anh lập tức thăng chức.

Cái số may mắn của Cố Thịnh còn chưa hết, gần đây phó đoàn trưởng Tiền liên tục nhìn thấy Triển Ngải Bình giặt quần áo ở trong sân.

Trước đây lúc nhìn thấy Cố Thịnh ở trong sân giặt quần áo, trong lòng anh ta rất khó chịu, mà bây giờ nhìn thấy Triển Ngải Bình giặt quần áo ở trong sân, anh ta càng khó chịu hơn.

Trong lòng chỉ muốn chửi má nó.

"Sao chuyện tốt đẹp gì đều rơi lên đầu cậu ta hết vậy?" Phó đoàn trưởng Tiền ở nhà nói kháy với vợ.

Chị dâu Châu nói: "Anh hà cớ gì phải thế? Hiện tại bác sĩ Triển nhà kế bên trở nên hiền hậu, anh ta vẫn thấy ngứa mắt hả?"

"Gần đây bác sĩ Triển quả thật thay đổi không ít, có thể là thương chồng cô ấy, anh nhìn đi, tham mưu trưởng Cố được chăm sóc tới hồng hào."

Bình Luận (0)
Comment