Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 452 - Chương 452. Dọn Nhà 2

Chương 452. Dọn nhà 2 Chương 452. Dọn nhà 2

Phó đoàn trưởng Tiền nghẹn lòng, không thở nổi: "Bây giờ còn là tham mưu trưởng Cố, thoắt cái sắp biến thành đoàn trưởng Cố rồi."

Anh ta chỉ cảm thấy uất ức.

"Em nói xem Cố Thịnh cũng không phải gãy tay, anh thấy người khác vẫn rất tốt, có thể đi có thể ăn, sao cậu ta không thể giặt quần áo? Sao cậu ta không thể nấu ăn?"

"Dựa vào cái gì để vợ cậu ta giặt quần áo?"

"Thực sự là tức chết anh mà." Phó đoàn trưởng Tiền ngóng trông Cố Thịnh mau mau hồi phục sức khỏe, tốt nhất mỗi ngày giặt quần áo nấu ăn trông con trước mặt anh ta, anh ta mới thấy tâm tình khoan khoái.

Chị dâu Châu: "…"

Lòng ghen tỵ của người đàn ông này thật đáng sợ.

Điều lệnh của đoàn trưởng Khương rất nhanh đã được đưa xuống, anh ta sắp điều đi rồi, trước khi đi mời mọi người ăn cơm ở nhà, hai vợ chồng Cố Thịnh và Vương Hữu Lý đều tới.

Lần này phải đi, Tần Lan Phương cũng rất không nỡ, may là em gái Tần Diễm Phương đã kết hôn sinh con, hai vợ chồng bọn họ rời đi, Khương Mỹ Huệ ở lại.

Đoàn trưởng Khương vui cười hớn hở nói: "Em gái của hai ta đều ở lại, vô cùng tốt, sau này thăm người thân cũng tiện, hai nhà cùng chỗ."

Đây chính là cái tốt của việc đều ở chung một bệnh viện.

Tần Lan Phương: "…"

"Mỹ Huệ và Diễm Phương cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."

"Không phải còn có bác sĩ Triển ở đây à?"

Con trai của đoàn trưởng Khương - Đại Bàn Kê, cũng là một dĩa gà to thứ thiệt, gần hai tuổi đã rất lớn, bụng mấy lớp thịt mỡ, trên tóc mọc một đống xoáy, có vẻ vô cùng thô bạo.

Người chung quanh đều nói đứa nhỏ này là người không tầm thường, vừa nhìn khí chất đã thấy khác người.

Người trên đầu có xoáy có thể làm ra sự nghiệp lẫy lừng.

Đoàn trưởng Khương cũng nghĩ như vậy, anh ta ôm con trai vô cùng đắc ý, nhưng Đại Bàn Kê nhà anh ta không thích ôm, cậu bé thích cưỡi trên vai cha, đoàn trưởng Khương không thể làm gì khác là để con trai cưỡi.

Đoàn trưởng Khương: "…" Mẹ kiếp, thằng con trai này quá nặng, Thái Sơn áp đỉnh.

Mỗi tay Vương Hữu Lý một đứa, anh ta ôm con trai con gái đi tới nhà đoàn trưởng Khương, vốn dĩ anh ta còn ngại mệt, mãi đến sau khi nhìn thấy trên vai đoàn trưởng Khương là Đại Bàn Kê, anh ta nuốt một ngụm nước bọt.

Giống như khiêng một túi gạo trên vai vậy.

Thẩm Lệ Thanh ở bên cạnh cười ha ha.

Cố Thịnh và Triển Ngải Bình mang theo Oa Bao Nhục và Tiểu Thang Viên đến, hai nhóc này sắp hai tuổi rưỡi ba tuổi, không thích ôm, hay chạy nhảy.

Vương Hữu Lý nhìn thấy hình ảnh này ghen tị muốn chết: "Có mấy người chính là tốt số."

Anh nằm viện cắt đi một cái đuôi nát, có mấy người nằm viện, mỗi ngày vợ đều ở bên hầu hạ, còn thiếu điều vểnh đuôi lên trời.

Trước khi đi, đoàn trưởng Khương nói với Triển Ngải Bình nói: "Cô cũng đừng đối xử quá tốt với Tiểu Cố, khiến người ta đố kỵ đó."

"Trước đây cậu ta cưới một đại mỹ nhân làm bác sĩ về, không ai ngưỡng mộ cậu ta, bởi vì cô không nuông chiều cậu ta, cái tên này còn xum xoe ở viện gia chúc mỗi ngày, giặt quần áo nấu cơm cho cô lại còn cai thuốc lá, bảo tiền tiêu vặt ít ỏi."

"Hiện tại một đại mỹ nhân như cô hầu hạ cậu ta… Thế có thể sẽ bị ăn đòn mất."

Thực sự là quá đáng hận, đến ngay cả đoàn trưởng Khương cũng cảm thấy khuôn mặt của "Cố nào đó" thật đáng ghét.

Mấy năm trước, lúc Cố Thịnh mới vừa cưới Triển Ngải Bình, mọi người vẫn không có cảm giác gì, nghĩ thầm bác sĩ nữ xinh đẹp, nữ quân y xuất ngũ này chắc chắn không dễ hầu hạ, là người đanh đá, là hoa hồng có gai, bởi vậy mọi người nói hâm mộ nhưng cũng không hâm mộ Cố Thịnh cho lắm.

Trên thực tế quả thực như vậy, không phải Cố Thịnh đã bị quản thành người chồng ba tốt, bị người vợ đại mỹ nhân của mình dạy dỗ thật ngoan ngoãn hay sao.

Nhưng bây giờ tình huống thay đổi, cô vợ nhà anh trở nên dịu dàng, đại mỹ nhân cũng không có gai, người bên ngoài lần này mới phát hiện, Cố Thịnh có thể đã chiếm được món hời lớn, cô vợ xinh đẹp ấy còn sinh cặp long phượng cho anh nữa.

"Trước đây không cảm thấy là hoa nhài cắm bãi phân trâu, hiện tại quả nhiên là hoa nhài cắm bãi phân trâu."

Cố Thịnh chậc chậc: "Vợ à, em đừng nghe anh ta, bọn họ chẳng qua là đố kị anh, ghen tị anh thôi."

Đoàn trưởng Khương đi rồi, Cố Thịnh liền trở thành đoàn trưởng Cố, điều này cũng có nghĩa Triển Ngải Bình lại sắp chuẩn bị dọn nhà đổi nhà.

Nhìn hoa hồng nở đầy sân, Triển Ngải Bình có chút đau đầu.

Căn nhà nát đáng bạc vạn, vừa chuyển đi là nghèo ba năm, chỉ cần dọn nhà, rất nhiều thứ đều phải bắt đầu lại từ đầu, muốn dọn nhà, cỏ cây hoa lá cũng phải dọn theo bọn họ, cũng may là bọn họ chuyển đến không xa, nếu như giống đoàn trưởng Khương điều đi nơi khác, vậy thì phải xử lý rất nhiều gia sản.

Bình Luận (0)
Comment