Cũng đúng lúc, hai vợ chồng Cố Thịnh dọn nhà, chuyển đến bên cạnh nhà đoàn trưởng La, đều là người quen, hai sân nhà nối với nhau, hai vợ chồng Cố Thịnh rất vui vẻ chuẩn bị dọn nhà, nhưng hai vợ chồng đoàn trưởng La lại ngũ vị tạp trần.
Người khó chịu nhất trong lòng phải kể tới đoàn trưởng La, vừa tiễn đi một "ôn thần", lại thêm một ôn thần tới, vô cùng buồn bực. Đoàn trưởng Khương lên chức rời đi rồi, trong lòng đoàn trưởng La khó chịu, Cố Thịnh tới đứng ngang hàng với anh ta, anh ta càng khó chịu hơn.
Sự khó chịu này hòa tan với niềm vui có con của anh ta, Trương Lệ Dung mới vừa sinh con, đoàn trưởng La cuối cùng cũng có đứa con trai của mình, một bé trai, anh ta vô cùng sung sướng.
Chỉ tiếc anh ta chưa kịp ra ngoài khoe khoang, đoàn trưởng Khương thăng quan điều đi, nhà cách vách biến thành Cố Thịnh… Mà Trương Lệ Dung, Trương Lệ Dung cảm thấy cô ta sinh con trai cho nhà họ La, là đại công thần của nhà họ La, càng thêm thẳng lưng làm người.
—— Bây giờ cô ta là tổ tông của đoàn trưởng La!
Đoàn trưởng La: "…"
Cuộc sống này hoàn toàn không vui nổi.
Điều duy nhất khiến anh ta vui là, Cố Thịnh nhà kế bên cũng sợ vợ, hòa tan sự lúng túng của anh ta, ít nhất bọn họ giặt quần áo có thể sẽ chung một sân.
Tuy rằng nghe nói sau khi Cố Thịnh bị thương, vợ anh đối xử khá tốt với anh,
nhưng đoàn trưởng La luôn cảm thấy những "ngày tốt đẹp" này không còn bao lâu, vợ anh Triển Ngải Bình sớm muộn cũng chứng nào tật nấy cho xem.
Đến lúc đó anh ta có thể xem chuyện vui của nhà kế bên, từ xưa tới nay, đều là nghèo thành giàu dễ, giàu về nghèo mới khó.
Đàn ông ấy, một khi bị phụ nữ nâng lên, anh sẽ coi nhẹ, không xem sự trả giá của người phụ nữ là chuyện to tát.
Đoàn trưởng La chậc chậc vài tiếng trong lòng: "…"
Tiểu Cố nhà kế bên tuy rằng trẻ hơn anh ta, lên làm đoàn trưởng sớm hơn anh ta, nhưng có thể còn ly hôn sớm hơn anh ta, kết hôn lần hai sớm hơn, cưới một người vợ sư tử Hà Đông sớm hơn.
Hiện tại đoàn trưởng La hối hận tới xanh ruột, sớm biết vậy còn không bằng sinh sống thật tốt với Chu Huệ.
Thế nhưng lúc gặp mặt người ngoài, đàn ông chưa bao giờ kể khổ, sống vẫn cứ sống, đoàn trưởng La rơi nước mắt trong lòng, thế nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười nói với người khác ——"Tôi kết hôn ba lần, sống cũng khá tốt."
Ở nhà "vải lót" cũng không có, nhưng ở bên ngoài "không thể vứt mặt mũi".
"Các cậu tưởng tôi sợ vợ thật sao? Không, là do tôi yêu cô ấy."
Bởi vì cách không xa, cũng không gấp, Triển Ngải Bình và Cố Thịnh chậm rãi bỏ ra một tuần mới dời hết toàn bộ nhà cửa. Lần này bọn họ đổi sang một căn nhà lớn, sân cũng lớn hơn, chỉ là nhà bếp hơi nhỏ, nhưng không quan trọng.
Trong lòng Cố Thịnh đắc ý hoàn thành một chuyện anh đã sớm muốn làm, trước khi chưa dọn nhà, anh đã tìm người làm hai chiếc giường nhỏ từ trước, thừa dịp bây giờ dọn nhà, vừa vặn đá hai nhóc con ra khỏi phòng ngủ chính.
Trẻ con đã sắp ba tuổi rồi, tự mình ngủ đi!
Đứa nhỏ quá nhỏ, để cho bọn chúng ngủ một phòng, đặt hai cái giường, giữa anh em chăm sóc lẫn nhau, đợi đến khi lớn hơn chút nữa, chia hai phòng.
"Cha tìm người làm giường nhỏ cho các con, còn có bàn ghế, có vui hay
không? Cha dẫn các con đến xem phòng, Hựu Hựu Viên Viên, theo nào, còn muốn cái gì thì nói với cha."
Thoáng cái tiễn đi hai bóng đèn nhỏ, tâm trạng của Cố Thịnh khoái trá, ôn tồn dụ dỗ hai nhóc tì.
"Hựu Hựu ngủ một mình, là đàn ông đàn ang rồi."
Tuy rằng Hựu Hựu thông minh, nhưng cậu nhóc cũng rơi vào viên đạn bọc đường của cha.
"Viên Viên đã sớm muốn ngủ một mình đúng không? Hiện tại chúng ta có bàn nhỏ của riêng mình, con muốn dán cái gì vẽ cái gì cũng được hết…"
Tiểu Thang Viên chống nạnh đắc ý: "Con là người lớn, con không ngủ chung với cha mẹ!"
Đôi mắt đào hoa của Cố Thịnh cười cực kỳ dịu dàng, nghĩ thầm mình đã từng là một kẻ cứng đầu, lại không nghĩ rằng có thể sinh được hai bé ngoan, quá thấu tình đạt lý, thật là làm cho cha vui mừng.
"Hai con của cha giỏi quá, thật khiến cha vui sướng, Hựu Hựu và Viên Viên đều rất lợi hại, giờ mới hơn hai tuổi đã có thể ngủ một mình rồi."
Oa Bao Nhục và Tiểu Thang Viên chìm đắm trong rắm cầu vồng kéo dài không ngừng của cha, đã bắt đầu lâng lâng, hoàn toàn quên mình, liên tục ảo tưởng một mình ngủ rất tốt đẹp, trong đầu toàn nghĩ là "Mình thật là lợi hại, mình đã là người lớn"…
Bọn chúng giống như hai cái đuôi nhỏ đi theo sau cha Cố Thịnh. Cố Thịnh dẫn bọn chúng đến xem căn phòng tương lai của mình, ba cha con vừa xem, vừa kinh diễm, miệng của Cố Thịnh chưa từng nghỉ ngơi, liên tục vẽ cái bánh lớn cho đứa nhỏ.
"Nào, xem đi, phòng nhỏ của chúng ta, đẹp chứ?"
"Con gấu mèo to của Viên Viên nhà chúng ta để ở đây, nào, búp bê của cha đều cho con vây quanh ở bên giường…"