Có thể là cái bánh lớn mà Cố Thịnh vẽ quá đẹp, dẫn đến Oa Bao Nhục và Tiểu Thang Viên tràn đầy sự chờ mong vô hạn đối với việc ngủ một mình, cho tới ngày chia phòng.
—— Hai anh em bọn chúng không muốn ngủ chung phòng.
"Con muốn ngủ một mình, ngủ một mình!" Tiểu Thang Viên giống như một con ong mật vo ve vo ve quanh chân mẹ Triển Ngải Bình.
Cô nhóc ôm lấy đùi mẹ.
Một mình ngủ một phòng mới thật sự là "con gái" độc lập, cô nhóc muốn có phòng to hơn, không muốn chen chúc với anh trai.
Anh trai Oa Bao Nhục cũng có ý đó, cậu nhóc cũng muốn không gian riêng tư.
Cố Thịnh: "…"
"Được rồi được rồi, anh trai em gái rốt cuộc muốn ngủ phòng nào? Các con chọn đi, cha chuyển phòng giúp các con."
Oa Bao Nhục và Tiểu Thang Viên chạy xoạch xoạch trong nhà, mỗi một căn phòng đều nhảy đến nhảy đi, trầm tư suy nghĩ sau này mình rốt cuộc phải ngủ phòng nào.
Cố Thịnh ôm ngực tựa ở cạnh cửa, mỉm cười nhìn hai nhóc con chạy tới chạy lui, vẻ mặt dịu dàng và cưng chiều giống như nước chảy mùa xuân.
Anh còn không nhịn được mà vui vẻ huýt sáo.
Triển Ngải Bình đang bố trí phòng khách, sau khi nghe thấy tiếng huýt sáo cô càng thêm ngứa mắt, cô trừng Cố Thịnh một cái: "Một mấy người thực sự là tâm tư Tư Mã Chiêu đến người qua đường cũng biết."
Chỉ biết bắt nạt con nít không hiểu chuyện.
"Vợ, con đã lớn rồi." Tâm trạng Cố Thịnh sung sướng, anh đi tới bên cạnh Triển Ngải Bình, nhanh chóng hôn lên mặt cô một cái, tiếp tục huýt sáo.
Tiễn hai bóng đèn nhỏ đi rồi, anh rốt cục cũng có thể sống vui vẻ, không kiêng dè chuyện sinh hoạt vợ chồng.
Nói đến, anh thật đúng là quá thảm, lão Vương còn hạnh phúc hơn anh, anh mới vừa kết hôn đã có hai con, còn chưa trải qua cuộc sống vợ chồng vui vẻ được mấy ngày, hiện tại có thể coi như tiễn đứa nhỏ đi rồi.
"Làm mẹ đừng quá cưng chiều con cái, phải cho con độc lập bay lượn."
Cố Thịnh đi theo sau lưng Triển Ngải Bình, tiến đến bên tai cô nói chuyện.
Triển Ngải Bình cười, vươn tay đẩy gương mặt tuấn tú đang sáp tới, "Anh nghĩ cái gì, anh cho rằng em không biết sao?"
Cố Thịnh khẽ mỉm cười: "Em là con giun trong bụng anh, em đương nhiên biết rồi."
Triển Ngải Bình cắt mấy cành hồng cắm vào trong bình hoa, bởi vì chuyện dọn nhà, cô đã cắt mấy cành hoa xuống, đương nhiên, còn có vài cây ở sân cũ, chưa cấy ghép lại, chờ nở rụng hết mới dời cây sang.
"Em cũng có thể không cần kìm nén, vợ à."
Tay Triển Ngải Bình đang cầm hoa hồng thoáng ngừng lại, cô ngẩng đầu nhìn Cố Thịnh: "Thật đó, lần nào em cũng khuyên mình dễ tính chút, nhưng anh rất muốn ăn đòn."
"Cuộc sống tốt đẹp của anh không tới mấy ngày đâu, quý trọng hiện tại đi." Người vợ hiền mẹ đảm Triển Ngải Bình cảm thấy mình đã sắp nhịn không nổi nữa.
Cố Thịnh cười ôm lấy cô từ đằng sau: "Anh cũng biết rõ ngày tốt lành của anh không còn được mấy ngày, không phải đang rất quý trọng sao?"
"Anh đắc ý lắm đấy!"
Đồng chí Tiểu Cố, hiện tại là đoàn trưởng Cố, anh đắc ý, luôn không để lại đường lui cho mình, thờ phụng " Đời người đắc ý nên tận hưởng, Chớ khiến chén vàng rỗng dưới trăng ". Cố Trạch Ngạn gọi điện thoại đến quan tâm anh, anh tùy ý nói trong điện thoại: "Lão Cố à lão Cố, giờ con vươn mình làm chủ rồi."
Đời người đắc ý nên tận hưởng, Chớ khiến chén vàng rỗng dưới trăng
Cố Trạch Ngạn ngây ngẩn cả người, ông gọi điện thoại đến quan tâm sức khỏe của con trai mình, hỏi anh hồi phục thế nào, bày tỏ lòng cha ấm áp của mình, kết quả vừa mới nói mấy câu, người này đã nổ nữa rồi.
"Lão Cố, giờ con sống rất thư thái, thật muốn để cha gặp, bây giờ vợ con rất dịu dàng…"
"Cha chưa từng trải nghiệm nhỉ?"
Cố Trạch Ngạn chửi thầm trong lòng, tình cha vốn cũng không nhiều lập tức biến mất hầu như không còn, "Mẹ con cũng có lúc dịu dàng đó."
"Thật sao?" Cố Thịnh thắc mắc: "Vậy sao con không nhớ?"
Cố Trạch Ngạn: "Con là con út, chưa từng thấy qua thôi."
Cố Thịnh: "… Theo con được biết, anh cả anh hai anh ba anh tư của con cũng không thấy."
"Con sáu cũng không có."
Cố Trạch Ngạn: "Đồ nhãi thối, thật ra cha không hâm mộ con tìm được người vợ đẹp, ông đây chỉ hâm mộ con sinh ra được hai bé ngoan."
Cố Thịnh: "Đối với điều này, con cũng vô cùng tán thưởng bản thân."
Cố Trạch Ngạn: "Bảo vợ con sớm sinh thêm hai nhóc quậy cho con, leo nhà lật ngói, tức chết con."
"Con nói một câu, nó trả treo một câu, tức chết con."
Cố Thịnh vẫn ung dung nói: "Con không sinh nữa, con có trai có gái làm gì phải sinh thêm, lỡ sinh thêm mấy nhóc quậy chọc tức chết con."