Hoang đường 3
Vừa nhắc tới Cố Thịnh, giọng của Tần Lộ đã trở nên hơi không tự nhiên, Cố Thịnh là cậu bé đẹp trai nhất, gia thế cũng tốt nhất trong đại viện, từ nhỏ môi đỏ răng trắng, lúc nhỏ Tần Lộ cũng từng mơ mộng sau này sẽ gả cho Cố Thịnh.
Chỉ là sau mỗi lần quay về hiện thực, cô ta lại không cảm thấy Cố Thịnh sẽ cưới cô gái cùng lớn lên từ nhỏ, có lẽ anh sẽ tìm một cô gái xinh đẹp nho nhã ở bên ngoài.
Nhưng cuối cùng Cố Thịnh lại cưới Triển Ngải Bình.
Đúng là hoang đường.
Cô ta dẫn con gái cùng Tạ Uyển tới thăm Triển Ngải Bình, một phần nguyên nhân cũng là vì Cố Thịnh, cô ta muốn biết hai vợ chồng Triển Ngải Bình và Cố Thịnh sống như thế nào? Cố Thịnh còn nhớ cô ta không?
Tạ Uyển: "Nói tới Cố lão ngũ thật sự lợi hại, trẻ như vậy đã làm đoàn trưởng rồi, có tiền đồ."
Tần Lộ nhẹ giọng nói: "Mấy người anh trai của cậu ấy, có ai mà không lợi hại?"
Đối với gia thế của Cố Thịnh, Tần Lộ biết rất rõ, mấy anh em nhà Cố Thịnh cũng là đối tượng mà các anh rể họ của cô ta thường thảo luận.
"Cũng đúng."
Tần Lộ không nhịn được nói: "Cậu nói liệu Cố Thịnh có hối hận vì cưới Triển Ngải Bình không?"
Tạ Uyển nói: "Đã kết hôn rồi, hai người họ còn không phải sẽ ghép với nhau cả đời, tớ thấy chắc chắn hai người họ là nồi nào úp vung nấy, không ai rời khỏi ai được."
Tần Lộ nói: "Không phải cậu còn cược họ ly hôn trong vòng ba năm sao?"
Tạ Uyển: "Đã ba năm rồi vẫn chưa ly hôn, con cũng có hai đứa, chắc chắn không ly hôn được đâu."
Tần Lộ thầm nghĩ vậy cũng chưa chắc.
Giống như cô ta và thầy Chu, tuy ngoài mặt nhìn có vẻ là cuộc hôn nhân ai ai cũng ngưỡng mộ, nhưng hai người đã quyết định phải ly hôn rồi.
Nếu Cố Thịnh gặp được cô ta, liệu có nhớ cô ta không, liệu có hối hận vì đã cưới một người phụ nữ như Triển Ngải Bình không.
Triển Ngải Bình giống mẹ cô, chắc chắn nuôi con gái rất qua quýt.
*
Tạ Uyển nói muốn tới thăm cô, Triển Ngải Bình vô cùng vui, hai người họ là bạn tốt, lúc nhỏ chơi rất thân, tính cách của Tạ Uyển gần giống với Thẩm Lệ Thanh, một con cá mặn hàng thật giá thật, nhưng lại rất biết sống.
Triển Ngải Bình rất ngưỡng mộ Tạ Uyển có một người mẹ chu đáo lại dịu dàng như thế, mẹ cô ấy cho Tạ Uyển tình yêu đủ đầy, Triển Ngải Bình từng tới nhà cô ấy ăn cơm ké mấy lần, ngưỡng mộ mẹ cô ấy nấu cơm ngon.
Lúc ăn cơm ké, nhìn hai mẹ con họ thân thiết đùa giỡn, cô rất ngưỡng mộ.
Cô và mẹ sẽ không có khoảnh khắc thân thiết như thế này, cô cũng sẽ không làm nũng với mẹ.
"Tạ Uyển sắp tới, phải dọn dẹp nhà cửa lần nữa."
"Không ngờ Tần Lộ cũng ở đây, con gái cậu ấy lớn hơn Viên Viên của chúng ta, cậu ấy kết hôn từ lâu rồi."
Trong nhà sắp đón khách, Triển Ngải Bình thay drap giường và vỏ chăn mới sạch sẽ xinh đẹp cho con gái, cô cảnh cáo đứa trẻ này: "Nếu con lại làm bẩn nữa, sau này mẹ chỉ dùng drap giường màu xanh trong quân đội cho con."
Drap giường, vỏ chăn màu xanh trong quân đội rất nhiều, thuần sắc, không hề có tạp chất lại dùng bền.
Drap giường màu hoa xinh đẹp tốn tiền, dùng drap giường cũ xanh quân dụng có thể tiết kiệm rất nhiều tiền.
Tiểu Thang Viên ngoan ngoãn gật đầu: "Con muốn drap giường hoa."
Nếu là drap giường màu xanh quân dụng, bôi màu lên trên đều không nổi bật ra màu sắc xinh đẹp, đơn điệu.
Triển Ngải Bình nói: "Muốn drap giường hoa thì phải nghe lời chút."
"Mẹ ơi, anh đái dầm." Tiểu Thang Viên lặng lẽ tìm Triển Ngải Bình báo cáo, muốn dịch chuyển họa đi.
Dựa vào cái gì mẹ chỉ nói drap giường của cô bé, không nói drap giường của anh?
Triển Ngải Bình: "..."
"Viên Viên, sao con biết?" Triển Ngải Bình ngồi xổm xuống, nhìn vào đôi mắt to xinh đẹp của con gái.
Mắt của Tiểu Thang Viên trong suốt lại xinh đẹp, con ngươi giống như đá đen, lộ ra nét đơn thuần ngây ngô.
Tiểu Thang Viên tiến tới, nhỏ giọng nói bên tai mẹ: "Con lén lút phát hiện."
Triển Ngải Bình xoa tóc của gái, thầm nghĩ Oa Bao Nhục luôn nói em gái đần, ngơ ngơ, là một đứa ngốc.
Còn không biết rốt cuộc trong nhà này ai mới là đồ ngốc thật sự.
Tiểu Thang Viên nhà cô không phải rất có thiên phú làm trinh sát sao.
"Lén lút phát hiện? Vậy thì đừng lớn tiếng công bố ra ngoài."
Vậy sẽ tổn hại tới mặt mũi của anh trai.
Triển Ngải Bình trấn an con gái xong, cô đến phòng của Oa Bao Nhục, vừa vào phòng đã nhìn thấy cậu bé xếp chăn drap giường ngay ngắn, Triển Ngải Bình nhìn chiếc chắn được xếp ngay ngắn trên giường, do dự phải vén ra kiểu gì.
Cô ôm chăn ra, quả nhiên bên dưới có một bãi dấu vết đã khô, đường nét rõ ràng.
Triển Ngải Bình: "..."
Chơi chiêu bịt tai trộm chuông rất hay.
Cậu bé tưởng như vậy lẽ nào sẽ không có ai phát hiện? Chi bằng ngoan ngoãn lấy đi giặt drap giường.
Bị mẹ phát hiện chân tướng đái dầm, Oa Bao Nhục cực kỳ xấu hổ: "Con thông minh như vậy, làm sao có thể đái dầm, đó là con bất cẩn đổ nước trà lên."
Triển Ngải Bình: "Con tự ngửi thử mùi trên này đi."
Mẹ ruột đã không nhìn được nữa.
Đây mà là thông minh? Đây gọi là tự cho mình thông minh.